Tiêu Dục Chiếu nói xong, ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: "Vương đại nhân lại càng kỳ lạ hơn. Sao hắn lại cho người truyền lời cho vị quân sư kia, còn chỉ điểm cho y cách cứu người? Hắn và Mông Triết chẳng phải nên như nước với lửa hay sao? Dù gì thì hai người họ vừa gặp mặt đã động thủ với nhau rồi kia mà."
Nhân Vũ Đế chỉ vào dòng tin về Vương Học Châu trên mật báo: "Tiểu Ngũ, ngươi phải học hỏi hắn nhiều hơn. Hắn chẳng qua chỉ lớn hơn ngươi ba tuổi, nhưng ngươi xem cách hắn xử lý công việc kìa. Sai người truy bắt Mông Triết, đó là việc công chiếu theo phép công. Chỉ điểm người cứu Mông Triết, đó là ngoài vòng pháp lý vẫn còn có cái tình người."
"Người này làm việc công tư rõ ràng, là kẻ có thể trọng dụng. Đứng ở vị trí nào thì lo việc của vị trí đó. Nếu lần này hắn nương tay cho Mông Triết một con đường sống, vậy thì kẻ này, trẫm không thể dùng được. Kẻ hành sự theo cảm tính, ắt khó làm nên nghiệp lớn."
"Nhưng hắn làm như vậy, cũng có một vấn đề."
Tiêu Dục Chiếu nhanh nhảu đáp: "Làm sao hắn có thể chắc chắn rằng Phụ hoàng khi thấy được nguyện vọng của dân chúng sẽ không càng thêm tức giận, thậm chí càng muốn trừ khử Mông tướng quân cho hả dạ?"