Nhân Vũ Đế đã rất lâu rồi chưa gặp lại vị cựu chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ này.
Y đưa mắt đánh giá Tiết Tấn.
Lúc này, hắn trông như một con chó đã bị bẻ hết nanh vuốt, khúm núm cúi đầu, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, nhất cử nhất động đều vô cùng cẩn trọng.
Nhân Vũ Đế trong lòng hài lòng: "Tiết Tấn! Dù năm xưa khi trẫm hầu bệnh bên giường Tiên Hoàng đã bị ngươi nhiều lần gây khó dễ, nhưng trẫm nể tình ngươi trung thành tận tụy với Tiên Hoàng, không chỉ giữ lại mạng cho ngươi, mà còn chưa từng giáng tội Tiết gia của ngươi. Sống được đến ngày hôm nay, ngươi nên thấy may mắn vì trẫm không phải kẻ thích giết chóc bừa bãi."
Tiên Hoàng lúc lâm chung nằm trên giường bệnh suốt hai tháng, tính tình quả thực không tốt chút nào.