Cố Mạch hỏi: “Không tra ra được ai đã ra tay sao?”
“Không tra ra được, quá bí ẩn.” Diệp Kinh Lan nói: “Vốn dĩ, ba kẻ sở hữu tàng bảo đồ đến từ Bắc Chu, Việt Quốc, Hậu Tần đều là cao thủ, ba người đó đều là cao thủ cảnh giới Tông sư.
Thế nhưng ngay hôm qua, gần như cùng một lúc, ba người bọn họ lần lượt bị tấn công, không hề mai phục, mà là đường đường chính chính ra tay, hơn nữa đều là một chọi một, vậy mà lại dễ dàng đánh bại ba vị Tông sư đó, rồi lấy đi tàng bảo đồ.
Quan trọng nhất là, ba kẻ cướp tàng bảo đồ kia lại là ba nữ tử, hơn nữa trông có vẻ đều rất trẻ. Càng khó tin hơn là ngay trong thành Trường An, dưới sự hợp lực của Hoàng Thành Ty, Lục Phiến Môn và Dạ Bộ mà bọn họ lại biến mất, ba người đó cũng không để lại dấu vết, cứ như thể ba tuyệt thế cao thủ đột nhiên từ dưới đất chui lên vậy.”
Cố Mạch nghi hoặc nói: “Không đến mức đó chứ, có thể đánh bại cao thủ Tông sư thì chắc chắn cũng là cao thủ Tông sư. Người có thể dịch dung, nhưng võ công ắt phải để lại dấu vết chứ?”