Tấm quang màng kia không phải vàng cũng chẳng phải đá, tựa như một vòng xoáy ngân hà đã ngưng đọng, vô số điểm sáng li ti chậm rãi trôi chảy bên trong, tạo thành một trận pháp phù văn huyền ảo – lại là một tấm bình phong năng lượng được dệt nên từ tinh thần lực.
Khương Nhược Hư ngưng mắt, đầu ngón tay y thử chạm vào quang màng, cơn đau xé rách thần hồn hay sự bài xích của lực lượng cường đại như dự liệu đều không truyền tới, trái lại tựa như chạm vào một vũng tinh uyên ấm áp mềm mại, quang màng như sóng nước gợn lên từng gợn sóng, nhẹ nhàng bao bọc lấy bàn tay y.
“Không có vấn đề gì, đi!”
Y khẽ quát một tiếng, đi đầu bước vào quang màng. Tiểu Bạch theo sát phía sau. Trong khoảnh khắc, đất trời xoay chuyển, cảm giác lạnh thấu xương đột ngột ập tới, đợi đến khi tầm mắt trở lại rõ ràng, hai người đã đứng trong một hang động kỳ lạ không thể tin nổi.
Vách động được cấu thành từ những khối thủy tinh trắng muốt không tì vết, mỗi tấc đều phản chiếu ánh sáng trắng lạnh lẽo, khiến toàn bộ không gian được chiếu rọi tựa như nguyệt cung bị băng phong.