…
Cùng lúc đó, tại Nhạn Kinh.
Tạ Ôn trong bộ quan bào viên ngoại lang, đứng trước cửa sổ, hai tay đút vào ống tay áo, ngắm tuyết rơi ngoài sân, trong mắt mang theo vài phần cảm khái ‘Gió hiu hắt chừ Dịch Thủy lạnh ghê, tráng sĩ một đi chừ, vui quên cả Càn’.
Chỉ tiếc một mình nơi đất khách, nếu Điểu Đăng cũng ở đây, nhìn thấy trận tuyết lớn như lông ngỗng này, giờ phút này nhất định đang lăn lộn khắp sân, Tiểu Đăng không chừng còn ngẫu hứng làm một bài thơ, buông một câu ‘Gió bắc thổi chim tuyết bay lả tả’ gì đó…
Đang suy nghĩ miên man, một vị chủ bạc của Đô quan ti cầm một cuốn hồ sơ đi tới, ánh mắt khá kinh ngạc: