Vệ Uyên vừa bước vào tiểu viện, một luồng hương khí liền phả vào mặt. Hương khí này là một mùi thịt thơm kỳ lạ, quyện lẫn với hương thơm thanh khiết của cỏ cây, khiến Vệ Uyên cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái, khẩu vị tăng mạnh.
Hắn đẩy cửa phòng, liền thấy trong chính đường dựng lên một chiếc Bát Tiên Trác, giữa bàn đặt một cái lẩu đồng, than là Thốn Kim Thán đốt từ Linh Mộc, nồi dùng Hỏa Tinh Hồng Đồng. Nước trong nồi đã sôi sùng sục, Sừ Hòa Lão Đạo đang cầm một miếng thịt tươi, dùng Tiên Kiếm thái từng lát thịt mỏng như cánh ve sầu rơi vào nồi.
Miếng thịt này vừa vào nước liền đổi màu, rồi một cái móng vuốt nhỏ màu trắng thò vào nồi, vớt miếng thịt này lên, còn chấm thêm chút gia vị, khò khè ăn hết.
Lão đạo vận kiếm như bay, từng lát thịt mỏng như tuyết hoa rơi vào nồi, Điêu, mèo và rắn vây quanh nồi, không ngừng vớt thịt ăn, từng con ăn lấy ăn để.
Rắn ăn hơi mất mỹ quan, thường xuyên thè lưỡi, cả thịt lẫn nước canh húp một ngụm lớn. Lúc này Điêu sẽ đi tới, vỗ một móng vuốt lên đầu rắn, cảnh cáo nó ăn thịt thì ăn thịt, đừng uống canh. Để nó uống thêm vài ngụm nữa, nước canh trong nồi đã thêm không ít dược liệu sẽ hết sạch.