Bảy ngày qua, Trang Trọng vô cùng cứng rắn, một giọt nước hạt cơm cũng không dùng, quyết không khuất phục.
Khi Trang Trọng được đưa lên, vị văn sĩ vốn có phong thái xuất chúng này cũng đã tiều tụy đi không ít. Vì pháp lực bị phong ấn nên trên mặt và trên người vẫn còn vết bỏng, nhưng thần sắc y vẫn bình tĩnh kiên nghị, đứng thẳng tắp trước mặt Vệ Uyên, không quỳ cũng không nói lời nào.
Vệ Uyên hừ một tiếng, nói: "Gặp bản quan, vì sao không quỳ?"
Trang Trọng cũng hừ một tiếng, cất cao giọng nói: "Đầu gối của bản quan chỉ quỳ trước trời đất, quân sư, phụ mẫu, chưa từng nghe nói phải quỳ trước loạn thần tặc tử!"
Vệ Uyên lại nói: "Bản quan phụng mệnh Đại vương đến đây trưng thu quân phí, các ngươi lại cự tuyệt phối hợp. Không lương không bổng, để binh sĩ tác chiến thế nào? Rốt cuộc ai mới là loạn thần tặc tử?"