Chốc lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bầu trời xanh thẳm tựa một khối lam ngọc, trong vắt không tì vết, không một gợn mây trắng, trong suốt và thanh khiết, khiến lòng người cũng theo đó mà trong trẻo.
Thế nhưng, tâm trạng hắn lại một mảnh u ám.
Hắn biết rõ nhất sự vô tình của đế vương gia, vẫn luôn muốn phá vỡ lời nguyền này.
Thân là Đại hoàng tử, Đại hoàng tử đích truyền, người có khả năng nhất kế nhiệm ngôi vị, vậy mà khi Hồ Liệt Nguyên nói với hắn về việc trấn thủ Trấn Long Uyên, hắn đã quyết định hy sinh bản thân, từ bỏ ngôi vị, nhận lấy chức trách khô khan cô độc này.