Thân là Đại hoàng tử, không ở lại Vân Kinh hưởng phúc và tranh đoạt ngôi vị, ngược lại lại đến nơi hoang vu hẻo lánh chịu khổ.
Dù có kẻ mắng hắn ngốc, cũng không khỏi sinh lòng kính phục.
Hồ Hậu Khánh ôm quyền đáp lễ, thần sắc đạm bạc, trầm tĩnh mà ung dung.
"Đại ca!" Giữa tiếng hô sang sảng, Tĩnh Vương Hồ Hậu Tỉnh sải bước như bay qua ngưỡng cửa cao, vài ba bước đã lao xuống bảy bậc thềm, xông đến trước mặt Hồ Hậu Khánh.
Hắn tươi cười rạng rỡ, kích động nói: "Đại ca cát nhân thiên tướng, tạ ơn trời đất! Thật sự là tạ ơn trời đất!"