Trong đầu Tôn Nhị Tráng mơ hồ hiện ra một viễn cảnh.
Chẳng lẽ con lừa này chê gã béo, không muốn bị gã sai khiến mãi nên nghĩ quẩn mà treo cổ tự vẫn?
Trong đầu gã mập này cũng chẳng biết chứa thứ gì, suốt ngày chỉ suy nghĩ vẩn vơ.
Nhìn sợi dây thừng dính máu, trong lòng Tôn Nhị Tráng cũng thấy khó chịu, con lừa này do gã và lão nương cùng nhau nuôi lớn, ngày thường cần cù chăm chỉ, vật nặng nào cũng kéo, việc gì cũng làm.
Gã mồ côi cha từ nhỏ, ngoài lão nương của mình ra thì chỉ có con lừa này là người thân.