“Việc đó thì chưa.”
Từ Thanh cười khẽ: “Vậy là được rồi còn gì, trên đời này làm gì có yêu tinh, ngươi không cần sợ, đợi mưa tạnh, trời sáng, ta sẽ giúp ngươi lo hậu sự cho lão phu nhân.”
Thấy lời nói cử chỉ của Từ Thanh rành mạch, giống người bình thường, sự nghi ngờ trong lòng Tôn Nhị Tráng cũng vơi đi không ít.
Nhưng nhớ lại lời mẹ già dặn dò, gã lại lo lắng nói: “Nơi này không nên ở lâu, chúng ta mau chóng rời đi thì hơn!”
“Rời đi? Đi đâu?” Từ Thanh dường như có thể cảm ứng được thi thể, bèn đi thẳng về phía chiếc quan tài cũ trong hương điện.