TRUYỆN FULL

[Dịch] Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 48: Hoàng Trung Chém Oa Khấu

Trần Đạo Chi cười nói: "Yên tâm đi nữ nhi, có phụ thân ở đây, đám người Hàn và lũ Oa nhân kia sẽ không đặt chân vào Trấn Đông Quan nửa bước."

Trần Thủy Vận lo lắng nói: "Phụ thân, lương thảo của chúng ta còn có thể cầm cự một tháng, nhưng nguồn nước đã không chống đỡ nổi hai ngày nữa rồi."

"Yên tâm đi, viện binh sắp đến rồi!"

"Ta có dự cảm, chính là trong hai ngày này."

"Đương kim bệ hạ là bậc hùng chủ, thừa biết Trấn Đông Quan quan trọng thế nào đối với Đại Tần."

"Được rồi!" Nhìn thấy vẻ tự tin như đã có kế sách của phụ thân, Trần Thủy Vận gượng cười nói.

Sau đó lui xuống.

"Haiz, ngươi hà tất phải lừa nha đầu này?"

Từ trong bóng tối truyền đến một tiếng thở dài.

Không phải ai khác, chính là phụ thân của Trần Đạo Chi, Trần Bá Tiên.

Trần Đạo Chi trịnh trọng nói: "Phụ thân, ý ta là nếu thành bị phá, người lập tức hộ tống Thủy Vận rời đi."

"Nàng là nữ nhi duy nhất của ta, cũng là điểm yếu duy nhất của ta, ta không muốn bị người khác uy hiếp."

"Haiz, ngươi có thể đi cùng bọn ta mà, Trần gia chúng ta đã vì Đại Tần trả giá quá nhiều rồi."

"Không, phụ thân!"

"Bách tính Đại Tần còn ở phía sau, ta sao có thể bỏ rơi họ mà đi? Chỉ có Trần Đạo Chi tử trận, chứ không có Trần Đạo Chi lâm trận đào thoát! Ta muốn ở cùng các huynh đệ, ta muốn tồn vong cùng Trấn Đông Quan!"

"Haiz, được rồi, tùy ngươi vậy!"

Sau khi Trần Bá Tiên rời đi.

Trần Đạo Chi lẩm bẩm: "Tướng quân trăm trận bỏ mình, tráng sĩ mười năm quay về."

"Vua lấy quốc sĩ đãi ta, ta tất lấy thân quốc sĩ báo đáp!"

"Người còn, ải còn!"

Bên ngoài Trấn Đông Quan.

Lý Hiếu Lợi đã suất quân công phá mấy ngày liền, tổn thất mấy vạn binh mã, vậy mà vẫn không chiếm được Trấn Đông Quan.

Hắn nói với phó tướng bên cạnh: "Không dây dưa với bọn chúng nữa, ra lệnh kế hoạch bắt đầu!"

"Vâng, tướng quân!"

Chỉ thấy một quả pháo hiệu nhanh chóng bay vút lên không trung.

Hải Đông Quan.

Trên tường thành.

Thủ lĩnh Đông Hòa thủy quân, Sơn Bản Hữu Bằng, ôm trong lòng hai nữ tử Đại Tần đang khóc lóc thảm thiết tựa lê hoa đái vũ, vẻ mặt đầy dâm đãng, đôi tay không ngừng sờ soạng.

Phía sau, mấy tên phó tướng, thiên tướng thủy quân, mỗi tên đều ôm một nữ tử Đại Tần, thậm chí một vài binh sĩ không phải phiên trực, đang nghỉ ngơi cũng tụm năm tụm ba vây quanh một nữ tử.

Trong thành tràn ngập tiếng cười dâm dật của lũ Oa khấu, xen lẫn tiếng khóc than của các nữ tử.

Một quả pháo hiệu xé tan sự tĩnh lặng!

Sơn Bản Hữu Bằng nhìn thấy pháo hiệu từ phía Trấn Đông Quan, lập tức đẩy hai nữ tử bên cạnh sang một bên.

Lớn tiếng quát: "Toàn quân tập hợp!"

"Bằng mọi giá phải công hạ Trấn Đông Quan cho ta, tối nay chúng ta sẽ uống trà tại soái phủ Trấn Đông Quan."

"Hai!!"

Đông Hòa thủy quân lập tức buông nữ nhân trong tay xuống, nhanh chóng tập hợp.

Phó tướng hỏi: "Tướng quân, những nữ tử Đại Tần này phải xử trí thế nào?"

Sơn Bản Hữu Bằng suy nghĩ vài giây rồi nói: "Giết đi thì quả thực đáng tiếc!"

"Giữ lại cho binh sĩ làm nô lệ tình dục đi, để lại một tiểu đội trăm người canh giữ bọn họ."

"Hai!"

Bên ngoài Hải Đông Quan.

Triệu Bán Sơn dẫn mười lăm vạn đại quân áp sát, thám tử Đông Hòa lập tức báo tin cho Sơn Bản Hữu Bằng.

Sơn Bản Hữu Bằng vừa định xuất phát bỗng dừng bước, khó tin nói: "Viện binh của Tần quân đến nhanh thật, xem ra Trấn Đông Quan đối với bọn chúng quả thực quan trọng."

"Người đâu, theo bản tướng quân nghênh chiến Đại Tần!"

"Hai!"

Bấy lâu nay, Tần quân luôn tháo chạy tán loạn trước mặt bọn chúng, khiến bọn chúng lầm tưởng Tần quân chỉ đến thế mà thôi.

Tần Tiêu Dao mặt đầy phẫn nộ nhìn lũ Oa khấu trên thành, chỉ muốn lập tức xách đao chém chết bọn chúng, lũ súc sinh này, ở đâu cũng là một phường bại hoại.

Sơn Bản Hữu Bằng nhìn xuống Tần quân đông gấp mấy lần phe mình, không hề tỏ ra hoảng sợ, ngược lại còn cười nói: "Vậy mà lại có mười lăm vạn viện binh đến cơ đấy, hôm nay bản tướng quân sẽ được một phen đại khai sát giới!"

Phó tướng Tùng Hạ Hùng Nhất nhắc nhở: "Tướng quân, tuyệt đối đừng khinh suất! Trước đây chúng ta đụng độ toàn là địa phương quân, bọn chúng căn bản không có sức chiến đấu. Lần này kéo đến chính là tinh nhuệ của Đại Tần."

"Tùng Hạ quân nói có lý!"

Sơn Bản Hữu Bằng vốn định xuất thành bỗng dừng bước, hạ lệnh: "Tùng Hạ Hùng Nhất, ngươi dẫn một vạn binh mã ra đánh tan nhuệ khí của Tần quân cho ta, để bọn chúng biết sự lợi hại của Đông Hòa thủy quân chúng ta!"

Tùng Hạ Hùng Nhất: "………………"

"Đồ chó chết nhà ngươi! Lão tử tốt bụng nhắc nhở, ngươi lại dám lấy lão tử làm bia đỡ đạn! Ta đệt tổ tông mười tám đời nhà ngươi!" trong lòng hắn thầm chửi rủa.

"Hai!" miệng vẫn tuân lệnh.

Sau khi Tùng Hạ Hùng Nhất xuống thành.

Một phó tướng khác là Sơn Bản Thanh Bình lên tiếng: "Tướng quân, Tùng Hạ quân đã có lòng tốt nhắc nhở ngài, tại sao ngài lại phái hắn xuất thành nghênh địch?"

Sơn Bản Hữu Bằng thản nhiên nói: "Đạo bất đồng, bất tương vi mưu!"

"Sơn Bản gia chúng ta quy thuận Đại tướng quân Toyotomi Hideyoshi, còn Tùng Hạ quân lại trung thành với Thiên Hoàng, ngươi nói ta phải làm sao?"

"Thì ra là vậy!"

Tùng Hạ Hùng Nhất tuy là thống lĩnh thủy quân, nhưng kỹ năng cưỡi ngựa chiến đấu cũng không tồi, hắn cưỡi chiến mã, dẫn một vạn Oa khấu hùng hổ xuất thành nghênh địch.

Triệu Quốc Công lên tiếng: "Ai ra chém gã này cho bản quốc công?"

Các tướng dưới trướng nhao nhao xin được ra nghênh chiến lũ Oa khấu.

Triệu Quốc Công vừa định cử một vị tướng quân dày dạn kinh nghiệm xuất chiến.

Tần Tiêu Dao liếc nhìn Hoàng Trung đứng sau lưng.

Hoàng Trung lập tức tiến đến trước mặt Triệu Quốc Công, chắp tay nói: "Khởi bẩm Quốc Công đại nhân, thuộc hạ nguyện chém gã này."

Triệu Bán Sơn nhìn Hoàng Trung ăn mặc như một binh sĩ bình thường, nghi hoặc hỏi: "Ngươi giữ chức vụ gì?"

Hoàng Trung dõng dạc đáp: "Bẩm Quốc công, thuộc hạ chỉ là một tiểu tốt trong quân!"

"Ngươi có nắm chắc chém được hắn không!"

"Xin Quốc công đại nhân yên tâm, để chém gã này, một tiểu tốt trong quân Đại Tần là đủ rồi, hoàn toàn không cần các vị tướng quân ra tay!"

"Ha ha!" Mấy vị tướng quân khác phá lên cười.

"Tốt, có chí khí, hy vọng thực lực của ngươi xứng với khẩu khí của ngươi."

"Xin Quốc Công hãy chờ xem!"

Tần Tiêu Dao thản nhiên nói: "Mang rượu hâm nóng lên!"

"Vâng, điện hạ!"

Tào Chính Thuần lập tức bắt đầu chuẩn bị.

Hoàng Trung thúc ngựa ra giữa trận, cười lớn: "Lũ chó Oa kia, ra đây đánh một trận!"

Tùng Hạ Hùng Nhất giận dữ mắng: "Ngươi… ngươi quả thực quá quắt!"

"Kẻ tới, mau xưng danh! Tùng Hạ Hùng Nhất ta không chém hạng vô danh tiểu tốt!"

"Hạ đẳng binh Hoàng Hán Thăng trong quân Đại Tần chính là ta, hôm nay đặc biệt đến để chém đầu lũ Oa khấu các ngươi!"

"Ngươi… Đại Tần các ngươi lại dám sỉ nhục Tùng Hạ Hùng Nhất ta đến thế sao? Lại cử một tên tép riu ra đây nộp mạng!"

"Bớt lời vô ích, đến đây chiến!"

"Nếu ngươi đã vội như vậy, bản tướng sẽ tiễn ngươi lên đường."

"Giá!"

Tùng Hạ Hùng Nhất thúc ngựa, tay cầm võ sĩ đao xông thẳng về phía Hoàng Trung.

Hoàng Trung ngồi vững trên ngựa, tay cầm phượng chủy đao, cũng trực tiếp lao về phía tên Oa khấu.

Khi lưỡi đao của Tùng Hạ Hùng Nhất sắp chạm tới Hoàng Trung, hắn vung đao bổ thẳng xuống.

Hoàng Trung vung ngang đao đỡ lấy, trực tiếp chấn văng đối phương bật ngược ra.

Tùng Hạ Hùng Nhất nói: "Cũng có chút bản lĩnh đấy."

Vốn dĩ hắn tưởng một đao là có thể kết liễu đối phương, không ngờ không những không làm gì được, mà còn phải chịu thiệt thòi ngầm.

Lần này, hắn định dùng đến tuyệt chiêu của mình.

Chỉ thấy hắn siết chặt võ sĩ đao, vung một đường ngang quét về phía Hoàng Trung.

Khóe miệng Hoàng Trung khẽ nhếch lên, khinh thường nói: "Thì ra chỉ có chút bản lĩnh này, lão tử không thèm chơi với ngươi nữa."

Nói rồi, hắn đột ngột gia tăng sức mạnh, phượng chủy đao trong tay tuy ra sau nhưng lại đến trước.

"Đang!"

Một tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai.

Thanh võ sĩ đao trong tay Tùng Hạ Hùng Nhất lập tức bị chém gãy, bản thân hắn cũng bị một đao bổ từ đầu xuống chân, chẻ làm hai nửa, cảnh tượng vô cùng đẫm máu.

"Uy vũ!"

"Uy vũ!"

"Uy vũ!"

Binh sĩ phe Đại Tần đồng thanh hô vang.

Ngược lại, binh sĩ phe Đông Hòa sợ đến vỡ mật, ù té chạy cả vào trong thành.