TRUYỆN FULL

[Dịch] Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 49: Thiên phu trưởng Hoàng Trung

Hoàng Trung trước tiên dùng khóe mắt liếc nhìn chủ công Tần Tiêu Dao, thấy người gật đầu, vội vàng đến trước mặt Triệu Bán Sơn, khom người nói: “Quốc công đại nhân, Hoàng Trung may mắn không làm nhục mệnh.”

Triệu Bán Sơn cười nói: “Tốt, tốt, quân Đại Tần của ta quả nhiên nhân tài lớp lớp!”

“Binh sĩ Đại Tần Hoàng Trung, trung dũng đáng khen, dũng mãnh chém tướng địch, dương quốc uy ta, đặc thưởng Hoàng Trung thăng làm bách phu trưởng.”

“Sau khi về hoàng thành, bản công nhất định sẽ bẩm báo hoàng thượng.”

“Đa tạ bệ hạ, đa tạ quốc công đại nhân!”

Tần Tiêu Dao phất tay.

Tào Chính Thuần lập tức bưng chén rượu vừa hâm nóng đến trước mặt Hoàng Trung, cười nói: “Hoàng bách phu trưởng ôn tửu trảm Oa khấu, thật đáng mừng đáng chúc, đây là mỹ tửu lục điện hạ đặc biệt ban thưởng.”

Hoàng Trung liếc nhìn quốc công Triệu Bán Sơn, thấy Triệu Bán Sơn không phản đối, bèn uống một hơi cạn sạch.

“Đa tạ lục điện hạ!”

“Công tất thưởng, tội tất phạt, đây là chuẩn mực quân Đại Tần ta trước nay luôn tuân theo!”

“Lục điện hạ nói rất phải!”

Trên Hải Đông quan.

Sơn Bản Hữu Bằng mặt mày âm trầm nhìn về phía quân Tần, cất lời: “Đã tra ra danh tính của tên tướng quân Tần đó chưa?”

Phó tướng Sơn Bản Thanh Bình đứng cạnh lên tiếng: “Tin tức về các tướng lĩnh có tên tuổi trong quân Đại Tần chúng ta đều đã ghi lại, nhưng kẻ này quả thực không có chút thông tin nào.”

“Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể! Thực lực như vậy không thể là kẻ vô danh được.”

“Chẳng lẽ là…”

“Ý tướng quân là tướng lĩnh ẩn mình trong quân Đại Tần?”

“Chỉ có thể là vậy.”

“Để Sơn Bản Hoành đi đối phó y!”

Sơn Bản Hoành là người có võ nghệ chỉ xếp sau y trong thủy quân Đông Hòa lần này.

“Tướng quân, có phải ngài hơi chuyện bé xé ra to rồi không? Sơn Bản Hoành là át chủ bài của quân ta mà.”

Sơn Bản Hữu Bằng lạnh lùng liếc y một cái, thản nhiên nói: “Vậy ngươi đi đi.”

Sơn Bản Thanh Bình lập tức im bặt.

“Phải rồi, để tên đó đi cùng.”

“Tướng quân, ngài có phải là…”

Lời còn chưa dứt, đã bị ánh mắt lạnh như băng của Sơn Bản Hữu Bằng dọa cho không dám nói thêm.

Y lập tức chạy đi thi hành mệnh lệnh.

Dưới cổng thành.

Chỉ thấy một nam tử trung niên mặc áo giáp mây, hông đeo song đao, tướng mạo tầm thường, dẫn một vạn binh sĩ Đông Hòa xông thẳng ra, miệng không ngừng gào thét đòi Hoàng Trung ra chịu chết.

Triệu quốc công lớn tiếng hỏi: “Hoàng Trung, ngươi có nắm chắc ứng chiến tên giặc này không?”

“Bẩm quốc công đại nhân, thuộc hạ nhất định sẽ mang đầu tên Oa khấu đó về trình diện.”

“Rất tốt, đi đi!”

Hoàng Trung lưng đeo Bảo Điêu cung, tay cầm Phượng chủy đao, dẫn binh sĩ Đại Tần thẳng đến trước trận, đối đầu với quân Oa khấu.

“Ngươi là Hoàng Trung!”

“Chính là Hoàng gia gia nhà ngươi!”

“Ăn nói ngông cuồng, muốn chết!”

Dứt lời, cả hai thúc ngựa lao thẳng vào nhau.

Khi đôi bên còn cách nhau hơn một trượng.

Sơn Bản Hoành rút song đao bên hông, chân phải đạp lên lưng ngựa, phi thân bay lên.

Miệng hét lớn: “Tiểu tử vô sỉ, chịu chết đi!”

“Để ngươi nếm thử Nhị Đao Lưu của lão tử!”

Hoàng Trung tay cầm Phượng chủy đao, vung ngang trước người.

“Keng, keng!”

Sơn Bản Hoành lập tức bị cự lực từ Phượng chủy đao của Hoàng Trung đánh bay.

Sơn Bản Hoành nhân đà đó bay ngược về yên ngựa.

“Ngươi rất khá, đáng để bản tướng dốc toàn lực một trận!”

Hoàng Trung khinh khỉnh: “Ngươi cũng không tệ, khá hơn tên vô dụng lúc trước một chút.”

“Trong ba chiêu, lấy đầu chó của ngươi!”

Sơn Bản Hoành không nói lời nào, siết chặt song đao, thúc ngựa lao thẳng đến Hoàng Trung.

Hoàng Trung tay cầm Phượng chủy đao, cũng thúc ngựa xông lên.

“Tên Oa khấu kia, nhận một đao của Hoàng mỗ!”

Hoàng Trung hét lớn một tiếng, Phượng chủy đao trong tay giơ cao quá đầu, cả người đứng thẳng dậy trên lưng ngựa, trường đao thuận thế bổ xuống, chém mạnh về phía Sơn Bản Hoành.

“ẦM!”

Sơn Bản Hoành vung song đao đỡ trước ngực, trường đao của Hoàng Trung chém lên song đao của y, khiến y bị một lực kinh hồn đánh văng khỏi ngựa.

Miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Sơn Bản Hoành lộ vẻ kinh hoàng, từ khi nhập ngũ tới nay, đây là lần đầu tiên y cảm thấy bất lực đến thế.

“Ngươi…”

Y vừa định lên tiếng, đã bị Hoàng Trung cắt lời.

“Xem ra đó là lời trăn trối cuối cùng của ngươi rồi. Chết đi!”

Dứt lời, Hoàng Trung vung đao định lấy đầu y.

Bất chợt, một mũi phi tiêu từ sau lưng Hoàng Trung phóng tới.

Hoàng Trung vội cúi người xuống.

Chỉ thấy một kẻ mặc hắc y bịt mặt, tay cầm Võ Sĩ đao từ dưới đất bay vọt lên, chém thẳng về phía Hoàng Trung, vừa hay chém trúng Bảo Điêu cung của ông.

Phóng phi tiêu lúc Hoàng Trung sơ hở nhất, rồi đến đánh lén, tất cả đều hoàn thành trong nháy mắt, đủ thấy kẻ đến có thực lực cao cường.

Hoàng Trung đứng dậy, vội thúc ngựa lùi lại, giữ khoảng cách với kẻ vừa đến.

Kẻ đó thấy một đòn không trúng, lại lập tức độn thổ biến mất.

Hoàng Trung vẻ mặt ngưng trọng: “Võ công thật quỷ dị!”

Trong đại quân.

Triệu quốc công lên tiếng: “Đây hẳn là nhẫn giả trong truyền thuyết của Đông Hòa, quả là quỷ dị khôn lường.”

Tần Tiêu Dao cười nói: “Đám Oa khấu này thật bỉ ổi, lại còn giở trò đánh lén.”

Tào Chính Thuần truyền âm: “Điện hạ, có cần lão nô đến giúp Hoàng tướng quân một tay không?”

Tần Tiêu Dao lắc đầu, hắn tin Hoàng Trung.

Hoàng Trung nhìn chằm chằm xuống đất, tay càng siết chặt trường đao.

“VÚT!”

Chỉ thấy một bóng người từ dưới đất bay vọt ra.

“VÚT, VÚT, VÚT!”

Ba mũi phi tiêu phóng thẳng về phía Hoàng Trung.

Hoàng Trung múa trường đao, gạt phăng ba mũi phi tiêu.

Bóng người kia cũng lao tới ám sát ngay sau đó.

Hoàng Trung vung đao chắn ngang người.

“KENG!”

Mũi Võ Sĩ đao đâm trúng thân Phượng chủy đao.

Kẻ đó thấy lại một đòn không trúng, định lập tức rút lui.

Hoàng Trung nào chịu bỏ qua cơ hội này, Phượng chủy đao trong tay lập tức được ông phóng ra.

Hắc y nhân thấy thế vội vung đao chống đỡ.

Y còn chưa kịp phản ứng.

“VÚT!”

“VÚT!”

“VÚT!”

Ba tiếng xé gió vang lên!

Hoàng Trung đứng trên lưng ngựa, giương cung lắp tên, bắn liền ba mũi tên, động tác liền mạch, tất cả hoàn thành trong chớp mắt.

Mũi tên đầu tiên bắn văng Võ Sĩ đao của hắc y nhân.

Mũi tên thứ hai găm vào cổ tay phải cầm đao của y.

Mũi tên thứ ba xuyên thẳng vào mi tâm của y.

Hắc y nhân mặt lộ vẻ kinh hoàng, không cam tâm rơi từ trên không xuống.

Hoàng Trung không thèm nhìn y, thúc ngựa thẳng đến trước mặt Sơn Bản Hoành.

Trước ánh mắt kinh hoàng của Sơn Bản Hoành, Hoàng Trung một đao chém bay đầu y.

Hoàng Trung thúc ngựa, xách đầu Sơn Bản Hoành trở về quân doanh.

Trên thành.

Sơn Bản Hữu Bằng bật phắt dậy, khó tin nói: “Cái này… Sao có thể?”

“Tiễn thuật của y lại kinh khủng đến thế!”

Phó tướng Sơn Bản Thanh Bình càng chết lặng: “Tướng quân…”

“Ngươi câm miệng cho bản tướng! Bản tướng không muốn nghe ngươi nói!”

“Vâng!”

Trong quân Đại Tần.

Triệu quốc công nhìn Hoàng Trung thắng trận trở về, tán thưởng: “Hoàng bách phu trưởng thực lực như vậy quả là phi thường, càng hiếm có hơn là một tay tuyệt thế tiễn pháp này.”

“Đa tạ quốc công đại nhân quá khen, Hoàng mỗ hổ thẹn không dám nhận!”

“Ngươi xứng đáng!”

“Truyền lệnh của bản công, Hoàng Trung liên tiếp chém tướng địch, thăng làm thiên phu trưởng.”

“Đa tạ quốc công đại nhân!”

Triệu quốc công liếc nhìn Tần Tiêu Dao và Hoàng Trung đầy ẩn ý, rồi cười không nói gì.

Tần Tiêu Dao cũng biết Triệu quốc công có lẽ đã nhìn ra mối quan hệ giữa hai người bọn họ.