Kể cũng lạ, trước đây khi hắn ở Côn Lôn, nàng không cảm thấy gì, nhưng khi hắn đến phái Huyền Âm, nàng trái lại muốn mỗi ngày đều có thể gặp được hắn. Nếu như có hôm nào nàng không nhìn thấy hắn, ngay cả việc tu luyện cũng cảm thấy chẳng còn ý nghĩa gì.
May mắn thay, sau hơn một canh giờ, cánh cửa phòng đan đạo từ bên trong mở ra, Lý Ngọc bước ra khỏi trận pháp.
Nam Cung Thiền khoanh tay trước ngực, bất mãn nhìn hắn và nói: “Ngươi chỉ biết luyện đan thôi sao…”
Lý Ngọc đưa cho yêu nữ mấy hộp đan dược, nói: “Ta phải luyện hết số đan dược quan trọng trước, thời gian khác có thể ở cùng với cô rồi. Hôm nay đi câu cá chứ?”
Trên mặt của Nam Cung Thiền lập tức lộ ra nụ cười, nói: “Đi.”