Nam Cung Thiền sững sờ tại chỗ, trong lòng nhanh chóng tràn ngập một cảm giác ấm áp.
Sự liên kết giữa linh hồn có thể giúp cô phân biệt được hắn có đang chiếu lệ hay không.
Câu nói này đã quá đủ với nàng.
Sau khi đánh nhẹ vào tay Lý Ngọc, nàng cũng không tức giận vì sự vô lễ của hắn, trợn mắt nhìn hắn nói: “Coi như ngươi cũng có chút lương tâm. Nếu không nhờ bổn cô nương, ngươi sẽ bị rơi xuống vách núi làm mồi cho sói, cũng bị lão già kia tìm kiếm linh hồn và trở thành kẻ ngốc, càng phải chết trong tay của tên luyện đan sư đó...”
Lý Ngọc cười nói: “Không phải ta đang báo đáp cho cô hay sao, muốn ăn cái gì, về nhà ta làm cho cô ăn.”