Ở sân trước, Triệu Phán Nhi nói với Triệu Hinh Nhi: “Sao mà muội có thể nhận một thứ quý giá như thế từ Lý sư huynh chứ, mau đem trả lại cho Lý sư huynh đi, có hiểu chuyện không vậy…”
Hơn chục viên Thông Mạch Đan, đây không phải là con số nhỏ. Mỗi tháng, sư tôn của bọn họ còn không cho bọn họ nhiều đến thế.
Triệu Hinh Nhi không đồng ý, nàng đáp: “Tỷ mới là người không hiểu chuyện. Người ta chủ động tặng quà cho tỷ, điều đầu tiên cần nghĩ tới không phải là từ chối, làm vậy sẽ phụ tấm lòng của người ta. Nếu như tỷ cảm thấy phần quà này quý giá, lần sau tỷ chỉ cần chọn lại một món quà quý giá khác tặng lại là được rồi. Thỉnh thoảng, khách sáo quá lại khiến người ta thấy xa lạ…”
Triệu Phán Nhi tức giận nói: “Muội còn cãi lý nữa à?”
Triệu Hinh Nhi nói: “Mặc dù tỷ sinh ra sớm hơn muội một chút, nhưng điều đó không có nghĩa những gì tỷ nói luôn là đúng. Không tin thì tỷ hỏi nhị tỷ đi. Nhị tỷ, tỷ thấy muội nói đúng không?”