Vương Hoa lắc đầu nói: “Linh lực hàm chứa trong đan dược cấp ba và đan dược cấp hai không giống nhau. Khi bọn ta luyện chế ra, hoặc là thành công hoặc là bị hủy, rất hiếm khi tạo ra được đan dược phế. Kể cả có đi nữa, cũng sẽ nghiền nát nó và bón vào trong dược điền để thúc đẩy linh dược phát triển. Còn về những viên đan dược xấu, đan độc chứa trong đan dược cấp ba vô cùng nhiều, có dùng cũng không đáng, thông thường cũng đem bón phân…”
Vì không có đan dược phế của Thác Mạch Đan, Lý Ngọc không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ.
Hắn lấy hơn hai mươi viên Thông Mạch Đan có một đường vân đan bị vứt bỏ từ chỗ của đỉnh Lăng Vân về và tinh chế lại, sau khi tinh chế từng viên một, tất cả chúng đều trở thành những viên đan dược trung phẩm.
Trong hai ngày này, có một vị trưởng lão của Nga Mi đã đến Côn Lôn bàn chuyện, ba tỷ muội họ Triệu cũng đi theo và sống trong biệt viện của Lý Ngọc.
Ngồi trên xích đu, Lý Ngọc ôm Linh Nhi trong tay, lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng của nó.