Đối với các đệ tử của phái Hợp Hoan mà nói, song tu chính là tu luyện, thứ bọn họ thiếu nhất không phải là Hồi Khí Đan, mà là Bảo Nguyên Đan. Trong môn phái cũng có luyện đan sư, nhưng Bảo Nguyên Đan bọn họ luyện chế hầu hết đều là loại trung phẩm, rất ít có loại thượng phẩm, càng đừng nhắc đến siêu phẩm hay cực phẩm.
Rất nhiều đệ tử phái Hợp Hoan cũng giống như hắn, thân thể vô cùng yếu ớt, dù muốn chuyên tâm tu luyện cũng vô lực.
Có Bảo Nguyên Đan thì sẽ khác, cơ thể không chỉ không hao tổn, mà còn có thể tu luyện trong thời gian dài. Điền Tề đã từng dùng vài viên Bảo Nguyên Đan thượng phẩm, cảm giác đó quả thật rất khác. Bảo Nguyên Đan thưởng phẩm đã có hiệu quả như vậy, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi hiệu quả của Bảo Nguyên Đan cực phẩm…
Điền Tề miễn cưỡng trả lại bình đan dược, liếm môi hỏi: “Một cân Tử Kim lấy hai viên Bảo Nguyên Đan sao?”
Lý Ngọc nói: “Đương nhiên, nếu không tin, ngươi có thể hỏi Từ đạo hữu.”