Sau khi tiễn bọn họ đi, Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền chăm nom với nhau một hồi, rồi đến phòng luyện đan.
Với pháp lực hiện tại của hắn, luyện chế loại đan dược Hồi Khí Đan này chỉ cần một lúc là sẽ luyện chế được một lò, lò nào lò nấy cũng là mười viên cực phẩm. Lò luyện đan đó chắc chắn có thể gia tăng kinh nghiệm luyện đan rất lớn, số lần hắn luyện đan càng nhiều thì khả năng luyện chế ra được loại đan dược có mức độ khó như Trú Nhan Đan càng cao, có thể luyện được mười viên cực phẩm, hắn cũng không cần phải phó thác cho lò đan kia nữa.
Hơn nữa, không biết có phải do sức mạnh linh hồn của hắn càng ngày càng mạnh hay không, giờ đây dù cho hắn có phó thác cho lò luyện, cũng sẽ không còn rơi vào trạng thái thất thần hoàn toàn nữa, vẫn có thể duy trì được ý thức của mình.
Điều này đồng nghĩa với việc hắn có thể ra vào “cõi thiên nhân” mọi lúc mọi nơi mà không lo bị người khác phát hiện.
Trạng thái ngây người kia suy cho cùng quá dễ thấy, bước vào một lần hai lần còn được, nếu bước vào ba đến năm lần hay thậm chí là tám lần đến mười lần, đừng nói Triệu Quang Huyền, e rằng ngay cả những tổ sư tầng Nguyên Anh, tổ sư Hóa Thần cũng sẽ không kìm nén được suy nghĩ muốn truy hồn của hắn.