“Hê hê, nếu như các ngươi đăng ký mua “Côn Lôn Nguyệt Báo” của ta thì sẽ không hỏi những câu hỏi như vậy nữa. Người này chính là thiên tài đan đạo của thế hệ trẻ trong Thiên Đạo tông, cũng giống với Lý Ngọc, tu hành ngũ linh mạch, lần này cũng tham gia vào cuộc tranh tài luyện đan sư của chúng ta…”
“Côn Lôn Nguyệt Báo là cái gì vậy?”
“Tất tần tật mọi chuyện xảy ra ra trong tông môn đều có thể tìm thấy trong Côn Lôn Nguyệt Báo, bây giờ mà đặt mua thì vẫn còn ưu đãi. Có cơ hội thì đừng để mất, mất rồi thì không còn nữa đâu…”
…
Cũng giống như trong cuộc tranh tài luyện đan học đồ, sau vòng thứ hai, chỉ còn lại khoảng mười người bước vào trong vòng cuối cùng.
Mười người này cũng chính là mười người đứng đầu trong cuộc tranh tài luyện đan sư nhất phẩm của năm nay. Dù cho đứng cuối danh sách trong vòng thứ ba, ít nhất cũng nhận được phần thưởng là một van linh tệ. Nếu như đứng gần về phía đầu bảng thì cũng có cơ hội đạt được lò luyện đan nhị phẩm. Đương nhiên, lò luyện đan và linh tệ đều không là gì đối với mười người này cả, cái họ coi trọng hơn chính là danh tiếng.
Sau một hồi nghỉ ngơi, vị luyện đan sư tam phẩm kia lại rút một thẻ ngọc trong hộp ngọc ra, đọc: “Đan dược trong vòng cuối cùng là Trú Nhan Đan!”
Âm giọng của ông ấy hóa thành những đợt sóng, vang vọng khắp đài thi đấu.
Nghe vậy, trên mặt Phương Tiến lộ ra một nụ cười khó đoán.
Những người khác, bao gồm cả Trần Thuật, đều thở dài trong sự bất lực.
Không có luyện đan sư nào có thể tinh thông tất cả mọi đan dược, mỗi người thường có vài loại đan dược thuộc sở trường. Mặc dù bọn họ cũng có xác suất thành công rất cao trong việc luyện chế Trú Nhan Đan, nhưng không thể nào làm được đến cực hạn, còn Phương Tiến, nói về việc luyện chế Trú Nhan Đan, có thể nói là tốt nhất trong tất cả.
Trong cuộc tranh tài này, vận khí của hắn phải nói là vô cùng tốt, mỗi vòng đều là đan dược thuộc sở trường của hắn.
Trên chiếc thuyền tranh, tổ sư Huyền Chân không nhịn được, quay sang hỏi Trường Xuân chân nhân: “Loại đan dược này…”
Trường Xuân chân nhân lắc đầu, nói: “Không phải sở trường của hắn, đệ tử của Ngọc Dương Tử sư huynh có sở trường là Trú Nhan Đan.”
Tổ sư Huyền Chân sững sờ một lát, sau đó sắc mặt của bà ấy trầm xuống, đột nhiên nhìn về phía ông lão kia, chất vấn: “Lục Thái Nhất, có phải huynh đã làm trò gì đó phía sau không, tại sao đan dược trong cuộc tranh tài này đều thuộc sở trường của các người vậy?”
Ông lão đó lắc đầu, nói: “Sư muội, trong cuộc tranh tài luyện đan sư, vận khí vốn dĩ rất quan trọng, không có chứng cứ thì đừng có suy đoán lung tung.”
Nữ tử trung niên dường như có thể xác định, cuộc tranh tài này chắc chắn có trò mèo, e rằng Lục Thái Nhất đã sắp xếp từ trước rồi. Cơn giận trong lòng bà ấy cũng đã đạt đến đỉnh điểm, chỉ là đang ở trước mặt nhiều người như vậy, không thể phát tiết ra được, càng không thể khiến người của Thiên Đạo tông xem trò cười, bà ấy đành phải miễn cưỡng nhẫn nhịn.
…
Nghe thấy đan dược cần luyện chế ở vòng thứ ba là Trú Nhan Đan, tâm tình của Lý Ngọc trái lại không thay đổi.
Trú Nhan Đan là đan dược tiến cấp của Dưỡng Nhan Đan. Dưỡng Nhan Đan có thể cải thiện làn da. Uống một viên Trú Nhan Đan mỗi ngày có thể duy trì sức sống của làn da và kéo dài tuổi thanh xuân. Trú Nhan Đan do hắn luyện chế đều đưa hết cho Chu Tử Tuyền.
Đối với loại đan dược này, nếu như Lý Ngọc gặp may, có thể luyện ra được hai viên cực phẩm, nhưng nếu như xui xẻo thì chỉ toàn là siêu phẩm với thượng phẩm.
Tuy nhiên chuyện này thì có liên quan gì chứ?
Dù sao cũng đều phải mở ra thôi, luyện chế đan dược gì đi nữa cũng không có khác biệt gì đối với Lý Ngọc.
Những người khác bên cạnh Lý Ngọc đều đã bắt đầu luyện chế, Lý Ngọc thì vẫn chưa bắt đầu luyện chế. Theo như lý luận về giới thiên nhân của Lý Ngọc, hắn phải tán tỉnh vài câu với Chu Tử Tuyền, hoàn toàn để tâm trạng thả lỏng, như vậy mới có cơ hội bước vào giới thiên nhân, càng có khả năng khiến mọi người phải tin phục.
Trong cuộc tranh tài giữa các luyện đan sư lần này, toàn bộ đều được quay bởi thuật Thủy Nguyệt. Trong vòng cuối cùng, màn nước lớn hướng về bốn phía đã được chia thành mười cái, mỗi cái đều tương ứng cho mỗi vị luyện đan sư trên đài thi đấu.
Chín luyện đan sư khác đều đang tập trung vào đan dược, nhưng chàng trai trẻ cuối cùng lại đang nói chuyện và cười đùa với nử tử bên cạnh, trông chẳng ăn nhập gì.
Một số luyện đan sư từ các giáo phái khác đến Côn Lôn để quan sát, không khỏi thắc mắc: “Tại sao hắn không luyện đan đi, đang làm cái gì vậy?”
Các đệ tử Côn Lôn xung quanh bọn họ đã quen thuộc từ lâu với tình huống này, nhiệt tình giải thích.
“Đừng kinh ngạc, đây chính là thao tác thường ngày của Lý sư đệ.”
“Đây là hắn muốn tìm cảm giác đấy à…”
“Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lý sư đệ tham gia thi đấu phải không, tập quen là được…”
…