“Cuối cùng cũng trở lại rồi!” Địch Kình Thiên vui vẻ, lập tức trầm mặt xuống, trong ánh mắt mang theo vài phần tức giận, nhìn Địch Tích San đi tới trước mặt mình.
“Phụ thân, người thả ta ra, để cho ta đi tìm Dịch Phong!” Dọc đường đi Địch Tích San đã sớm khóc sưng cả mắt lên: “Dịch Phong bởi vì ta mà chết, người muốn cho nữ nhi của mình ôm hận cả đời sao?”
Địch Kình Thiên nghe vậy, sự sắc bén trong đôi long quang nở rộ:
“Đến bây giờ mà ngươi vẫn còn quan tâm đến tính mạng của đám hạ nhân đó?”
“Vi phụ đã sớm khuyên ngươi, không nên có bất kỳ liên quan gì với loại tiểu tử nghèo này, ngươi lại không nghe!”