Ngũ Hồng Giang bình tĩnh nhìn Dịch Phong thi pháp, đến khi xúc xắc cách mặt đất khoảng một trượng, ông ta mới nheo mắt lạnh lùng lên tiếng:
“Tiểu tử thối cũng có chút bản lĩnh, đáng tiếc ngươi vĩnh viễn không phải đối thủ của ta!”
Ông ta nâng tay phải lên, ngón trỏ và ngón giữa khép lại thành kiếm, chỉ về phía không trung.
Ông ta không ngừng lẩm bẩm, một tia sáng vào mang lao ra từ trong ngón trở và ngón giữa của ông ta.
“Đi!”