Đang nói vậy, Giang Khải phát hiện cây cối dưới chân đã bắt đầu nghiêng đi, đổ xuống đất.
Hắn còn muốn nhảy đến một gốc cây khác nhưng cây cối xung quanh đã ngã trái ngã phải, hắn không tìm thấy điểm dừng chân nữa.
Vốn Giang Khải không định lằng nhằng với đám côn trùng này quá lâu, dù sao mục tiêu của hắn là bảo rương không phải đến giết côn trùng.
Công kích trước đó chỉ mang tính thăm dò, có thể giết là tốt nhất, không thể giết thì chạy, nhưng bây giờ hắn đã không có cách nào chạy trốn.
“Chỉ có thể giết chúng nó!”