“Đột nhiên cảm thấy đám côn trùng này cũng rất đáng yêu…” Giang Khải ngồi dưới đất, chờ đợi con Thôn kim trùng thú tiếp theo đến ăn hắn.
Nói xong, Giang Khải ngẩng đầu nhìn sắc trời, đột nhiên tầm mắt tối sầm lại, hắn lại bị nuốt.
Nhưng chỉ thời gian một hai giây xung quanh lại bị ngọn lửa chiếu sáng, tầm mắt của Giang Khải lại khôi phục bình thường.
Con côn trùng này lại nổ tung.
“Trời sắp tối.” Giang Khải lắc đầu, đứng lên thuận tay thu hồi dạ dày vừa rồi.