Có lẽ chúng nó đã sớm nhận ra mình chỉ là một “kỹ năng” mà thôi, giết bản thể Giang Khải thì mình cùng không tồn tại.
“Hít… Đã vậy… Giang Khải, ngươi chống đỡ, ta đi tìm bảo vật!” Nói xong, người phục chế vừa xoay người đã chạy đi.
Giang Khải trơ mắt nhìn người phục chế chuồn đi nhưng lần này hắn không ngăn cản hắn ta.
Hắn cũng đã nhận ra mình căn bản không có khả năng tạo thành sự uy hiếp cho sinh vật trên tầng mây, vậy đừng nói là người phục chế, hắn ta ở lại cũng không có chút ý nghĩa nào, còn không bằng nhanh chóng đi tìm bảo vật.
Tìm được bảo vật sẽ rời khỏi nơi này, Giang Khải cũng mặc kệ có thể đánh ra con đường kết nối mười nước hay không, sau này mình có thể bị vĩnh viễn cấm bước vào mảnh bản đồ này hay không.