Sắc mặt Tạ lão hán càng thêm trắng bệch.
“Đừng tưởng ngươi già rồi thì không sợ chết.” Lý Lão Quái vẫn chưa yên tâm, lại hừ lạnh một tiếng: “Ngươi họ Tạ, có hai nam nhi, một nữ nhi, bốn đứa cháu nội…”
“…Lão không dám! Lão không dám!”
Tạ lão hán giọng run run như sắp khóc, lí nhí nói.
Lý Lão Quái cười khẩy một tiếng: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đưa bọn ta rời đi, sau này nam nhi, cháu chắt của ngươi, ta cũng có thể ban cho chút tiên duyên.”