TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 136: Chưởng yêu

Nam nhân đang chờ ở hậu viện, lúc nghe tiếng bước chân vang lên ở đằng sau, hắn quay người nhìn lại, đã thấy một mỹ phụ váy đỏ đang đi ra khỏi ánh sáng của tửu lâu.

Mỹ phụ mặt trái xoan, mắt to, thân hình cao gầy, trong lúc bước đi, từng bước lắc lư, có uy nghi, lại có nhu nhuận mềm mại, phong tình vạn chủng.

Nam nhân cũng không nhìn nhiều, cúi đầu, hành lễ.

Bà chủ nhìn bộ dáng của hắn, nói: "Ngươi là người phương nào? Tại sao lại tìm ta?"

Nam nhân hít sâu một hơi, nói trong sự đau buồn: "Tại hạ họ Đường, tên Cừu, không biết quý lâu có thể thu nữ oa nhi không, nàng nghe lời hiểu chuyện, việc gì cũng có thể làm, chỉ cầu miếng cơm ăn."

Bà chủ sửng sốt, lúc bà đến đã nhìn thấy tiểu nữ hài trong đại sảnh, cho nên hiểu được nữ oa nhi mà nam nhân nói là ai.

Trong lòng nàng lập tức phẫn nộ, cười lạnh: "Đó là nữ nhi nhà ngươi?"

"Phải."

"Ngươi định bán con gái mình à?"

"Ta không cần tiền."

Cơn thịnh nộ trong lòng bà chủ thoáng lắng xuống một chút, nói: "Thế nhưng là gặp khó khăn gì? Nếu gặp khó khăn, trong lâu nhà ta đang chiêu hộ viện, ta nghe quản sự nói ngươi có một ít bản lĩnh kỳ dị, có lẽ ngươi có thể thử xem. Trở thành hộ viện, ngươi cũng có thể có tiền nuôi con gái."

Nam nhân tên là Đường Cừu mỉm cười, nói: "Đa tạ lòng tốt của lão bản, nhưng ta không còn sống được bao lâu nữa.

Mấy ngày nay, may mà có tiệm cháo nhà các ngươi, ta và Niên Niên mới sống sót. Các ngươi là người tốt, cho nên ta mới muốn Niên Niên ở nhà các ngươi, làm nha hoàn cũng được, người hầu cũng được, cái gì cũng được.

Chỉ cần có thể sống sót, là được rồi."

Dứt lời, hắn mở tay ra, cục sắt kia lập tức kêu lên ong ong. Dưới ánh mặt trời, mấy lá cánh chim mỏng như lưỡi dao sắc bén đột nhiên bay lên, lóe ra hàn quang và bay quanh lòng bàn tay của hắn.

Chu Giáp bỗng nhiên mở mắt, đứng dậy, lao ra chắn trước mặt bà chủ.

Đường Cừu lại lơ đễnh, chỉ đùa giỡn con bướm sắt.

Chơi xong một con, trong túi hắn lại bay ra con bướm sắt thứ hai, thứ ba.

Ba con hồ điệp bay nhanh quanh người hắn, tựa như ba quỹ tích màu đen, đồng thời phát ra tiếng xé gió.

Bàn tay Đường Cừu khẽ động, ba con bướm nhanh chóng bay về phía cự thạch cách đó không xa, chúng xoay một vòng, để lại mấy vết cắt rõ ràng trên cự thạch.

Đường Cừu lại động đậy, ba con bướm kia lại rơi vào trong bàn tay hắn, sau đó thu cánh lại và biến thành cục sắt.

Hắn xoay người hành lễ với bà chủ: "Tiểu ảo thuật này ta đã dạy cho Niên Niên rồi, thu nữ hài này, ngày sau ngài không chỉ có thể có một nha hoàn hiểu chuyện nghe lời mà còn có một hộ vệ bên người."

Bà chủ nhìn chăm chú vào hắn, do dự một lát, lại nghiêng đầu nhìn thấy vẻ ngưng trọng trong mắt Chu Giáp, liền nói: "Lão Ô, lấy chút lộ phí cho hắn."

Đường Cừu sửng sốt: "Ngài không muốn nhận Niên Niên?"

Bà chủ nói: "Xin lỗi, thủ đoạn của ngươi có chút bất phàm, theo lý thuyết thì người như ngươi chắc chắn sẽ không nghèo túng đến mức này.

Nhưng ngươi lại nghèo túng, như vậy chứng tỏ chuyện xưa của ngươi không ít.

Ta không muốn ta và tướng công nhà ta bị cuốn vào những chuyện xưa này, đi gánh vác nguy hiểm vốn không ảnh hưởng đến chúng ta."

Đường Cừu mỉm cười, thở dài một hơi nói: "Nếu ta đã đặt Niên Niên ở chỗ này, tất nhiên là đã xác nhận những nguy hiểm đằng sau ta sẽ không lan đến đây, hơn nữa ta sắp chết, ta chết rồi, ai biết Niên Niên có quan hệ gì với ta?"

Bà chủ hơi do dự, nàng có thể nhìn ra nam nhân nhà mình đang vơ vét đủ loại kỹ năng, mà năng lực của người trước mắt này rõ ràng là rất đặc thù, dù sao nàng cũng chưa từng nghe qua khả năng làm cho con bướm sắt hóa cánh bay lên.

Hai người đang trầm mặc, chợt nghe thấy tiếng nức nở vang lên ở cách đó không xa.

Đường Cừu và bà chủ quay đầu nhìn lại, đã thấy một mỹ phụ kéo tay tiểu nữ hài đứng ở cửa sau.

Tiểu nữ hài dàn giụa nước mắt, hai mắt đỏ như quả đào.

"Diêm tỷ!"

"Niên Niên!"

Bà chủ và Đường Cừu lần lượt gọi tên.

Khuôn mặt xinh đẹp của Diêm Ngọc cười có chút xấu hổ nói: "Ta… ta là thấy tiểu cô nương này chờ ở trong lầu, nên dẫn nàng đi tìm phụ thân… Tìm kiếm một hồi, rồi tìm tới đây, và sau đó…”

Cô đã không cần phải nói nữa, nước mắt trên mặt tiểu nữ hài đã nói lên tất cả.

Đường Cừu ngay lập tức hiểu được, hai mắt hắn lập tức đỏ lên, cúi đầu, nắm chặt nắm tay, nhẹ nhàng gọi: "Niên Niên…"

Tiểu cô nương khóc lên "oa oa", vọt tới ôm chặt lấy nam nhân, nói: "Cha… con không muốn người chết, con không muốn người chết!"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Diêm Ngọc nói: “Hay là chờ Tiểu Lý gia về rồi nói sau.”

Bà chủ nói: "Nghe tỷ tỷ."

Lúc này, xe ngựa dần dừng lại.

Lý Nguyên theo tên lùn xuống xe, đi vòng qua một vườn hoa nhỏ đã rơi xuống không ít cánh hoa, bước qua đường đá cuội, hắn vòng tới hậu đường của Huyết Nộ đường.

Nam nhân râu quai nón mặc áo bào trắng đang ngồi ở sân sau hậu đường, ngón tay vẽ vẽ gì đó ở trên bàn đá, tựa như đang suy tư. Khi nghe được động tĩnh, y mới ngẩng đầu, nói: "Đến rồi?"

Lý Nguyên tiến lên, cung kính nói: "Đệ tử tham kiến môn chủ."

Thiết Sát nhìn chằm chằm hắn một lát, đột nhiên cười to nói: "Tiểu tử ngươi vụng trộm ủ rất nhiều rượu ngon, lần sau nhớ mang cho ta hai vò!"

Tên lùn ở bên cạnh nói: "Môn chủ, hắn mang theo hai vò Xuân Mộng nhưỡng."

Thiết Sát sửng sốt, chợt cười ha ha, chỉ vào hắn nói: "Lại đây ngồi."

Lý Nguyên cũng không khách khí, thi lễ một cái liền ngồi xuống ghế đá đối diện Thiết Sát, hai người cách bàn nhìn nhau.

Lúc này, Lý Nguyên mới nhìn thấy những đường nét lộn xộn trên bàn đá, loại đường nét này hắn cũng đã từng thấy trên 《Thổ Phách Công》 mà lão sư cho hắn.

Đó là đường nét của sinh mệnh đồ lục.

Chỉ có điều, là sinh mệnh đồ lục hữu hình mà vô hồn.

"Từng thấy rồi?” Thiết Sát hỏi với giọng điệu tán gẫu việc nhà.

Lý Nguyên thành thật nói: "Từng thấy trên công pháp mà lão sư cho ta."

Thiết Sát làm như là cười tự giễu, nói: "Trên công pháp của lão sư của ngươi cũng là một bình hoa, vô dụng.”

"Lão sư từng nói, hữu hình vô hồn, cho nên không thể lĩnh ngộ nhập lục phẩm."

"Lục phẩm……” Thiết Sát lẩm bẩm nói: "Trong truyện chí dị thường nói đến tiên nhân, nhưng tiên nhân lại không có, nếu thật sự có thì chính là lục phẩm này. Lục phẩm chính là làn ranh phân cách tiên phàm, bước qua và chưa từng bước qua tựa như hai thế giới."

Lý Nguyên cười nói: "Môn chủ chắc chắn là không cần lo lắng, Huyết Đao Môn chúng ta không phải có môn phái thượng tầng sao, môn phái thượng tầng tất nhiên có công pháp tiếp theo a, đáng tiếc ta luyện công pháp của lão sư nên không có cơ hội này."

"Môn phái thượng tầng……"

Trong mắt Thiết Sát hiện lên một vệt ảm đạm mờ mịt, nhưng không nói thêm, mà là nói: "Đừng nản lòng, thật ra nói tới môn phái của sư phụ ngươi và Huyết Đao Môn ta còn là đồng khí liên chi đây."

Lý Nguyên hơi ngạc nhiên, nói: "Kính xin môn chủ chỉ giáo."

Thiết Sát nói: "Xem ra Lý Vũ không nói cho ngươi biết, ta hiểu, lão không muốn ngươi đi truy tìm nhiều thứ hơn, chỉ chờ mong ngươi truyền xuống y bát này.

Tuy nhiên, đó là những gì lão nghĩ trong quá khứ.

Bây giờ với thiên phú của ngươi, sớm muộn gì lão cũng sẽ nói cho ngươi biết."

Dứt lời, y quay đầu hô: "Không phải Tiểu Lý gia mang theo rượu ngon sao? Đi, gọi người xuống bếp làm hai món đồ nhắm, cùng với mang rượu lên."

Người lùn đáp một tiếng "Vâng", liền rời khỏi đình viện.

Thiết Sát nói: "Thế lực thượng tầng của Huyết Đao Môn ta tên là Thánh Hỏa Cung, nhưng Thánh Hỏa Cung lại không chỉ đối ứng với Huyết Đao Môn ta, mà là có không ít môn phái…

Thế lực đối ứng với sư môn của ngươi tên là Huyền Kim Quan, tương tự, Huyền Kim Quan cũng không chỉ đối ứng với môn của các ngươi.

Mà Thánh Hỏa Cung và Huyền Kim Quan lại thuộc về cùng một thế lực lớn, còn về thế lực lớn ấy là như thế nào, không đến cấp độ kia sợ là sẽ không biết."

"Thì ra là thế……"

Lý Nguyên xem như hiểu rồi, xem ra tổ sư gia kia của Yển Nguyệt môn hắn hẳn là từ Huyền Kim quan khai chi tán diệp, đến phía dưới đến thành lập thế lực.

Hắn suy nghĩ một chút, hỏi: "Vậy triều đình so với thế lực lớn này thì như thế nào?"

Thiết Sát nhìn hắn một cái thật sâu, nói: "Nghe nói…… Triều đình cũng từng là đại thế lực như vậy, về sau nhập chủ thiên hạ, chấp chưởng núi sông, thống soái vạn dân…”