TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 134: Danh vọng

Chỉ chốc lát sau, Chu Giáp trở về với tay đang túm một nam tử hai chân gãy ngang đầu gối và đang kêu rên không thôi.

Nam nhân này chính là Nguyễn A Phi.

Chu Giáp ném Nguyễn A Phi xuống bãi cỏ, sau đó nhìn lướt qua thi thể bị chém làm đôi bên cạnh, lặng lẽ lui sang một bên.

Sau khi Nguyễn A Phi rơi xuống đất, biết rõ hẳn phải chết, nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn, gã cắn răng chịu đựng đau đớn, cầu xin tha thứ không thôi.

"Tiểu Lý gia, là Thường Khôi gã mê tiền mù mắt, gã lôi kéo ta nói muốn hỏi bí phương ủ rượu, hỏi xong sẽ rời khỏi huyện…"

"Đều do Thường Khôi, súc sinh trời đánh……"

"Tha cho ta đi, tha cho ta đi."

"Ta có bí mật, có bí mật, trước tiên hãy để ta xử lý miệng vết thương, ta… ta còn có thể cứu được…”

Nguyễn A Phi nhàn nhụa nước mắt với nước mũi.

Lý Nguyên nhìn chằm chằm gã một lát, đột nhiên nói: "Sưu người!"

Nguyễn A Phi đột nhiên kinh hãi, gào lên: "Tiểu Lý gia, ngài tha cho ta, ta nói cho ngài biết bí mật."

Lý Nguyên nói: "Ngươi đã chuẩn bị rời khỏi huyện Sơn Bảo rồi, vậy hẳn là sẽ mang hết mọi thứ bên người chứ nhỉ?"

Ngay lập tức, Tiền Đại ra khỏi hàng, đang định tới gần lột quần áo Nguyễn A Phi ra.

Tên trộm hái hoa này lại đột nhiên mở miệng, hình như muốn phun ra thứ gì đó.

Nhưng Chu Giáp đã sớm phòng bị, vừa thấy yết hầu gã lăn lên liền rút đao, thân đao chợt lóe, quất mạnh vào miệng gã, làm cho gã bị sặc mà phải nuốt lại thứ trong miệng.

Tiền Đại cũng nhanh chóng lui về phía sau, đã thấy trong miệng Nguyễn A Phi toát ra một luồng khói, hiển nhiên không phải khói mê thì cũng là khói độc.

Thường Khôi cao lớn thô kệch có lẽ không có tâm nhãn, nhưng loại đạo tặc hái hoa trơn bóng như Nguyễn A Phi lại đầy thủ đoạn.

Bị sặc khói, Nguyễn A Phi lập tức choáng váng nghiêng ngả trên mặt đất, hai mắt xoay tròn kia cũng lập tức không còn thần thái, giống như bị che phủ bởi một tầng sương mù.

Tiền Đại trở lại, sờ soạng trong ngực gã, lấy ra một tấm da rách nát, mở ra nhìn thì thấy đây là một tấm bản đồ, Tiền Đại tiếp tục lục soát, lại lấy ra mấy hạt đậu vàng và mấy cái bình thuốc.

Ba~

Tiền Đại rút nắp bình ra, nhìn từ xa, nói: "Là mê dược."

Y nhét lại rồi đứng dậy, đi tới bên cạnh Lý Nguyên, cung kính trình mấy món đồ lên.

"Tiểu Lý gia."

Lý Nguyên nhận lấy bản đồ, liếc nhìn mấy bình thuốc và hạt đậu vàng, nói: "Bình thuốc coi như xong, các ngươi tự chia mấy hạt vàng kia."

Trong mắt Tiền Đại lóe lên vẻ vui mừng, phải biết rằng một lượng vàng có thể đổi mười lượng bạc trắng, mấy hạt đậu vàng ở đây đã là không ít, cho dù mỗi người chia nhau cũng là một khoản tài sản ngoài ý muốn.

Ai mà không thích tiền tài ngoài ý muốn chứ.

"Tiểu Lý gia trượng nghĩa.” Tiền Đại cung kính nói, sau đó nhanh chóng chia đậu vàng.

Lý Nguyên thì mở tấm da kia ra, nhìn một lát, lại thấy trên bản đồ có núi non sông nước, có đánh dấu một ngày và bảy chấm đỏ.

Ngày là sáu tháng sau, bảy chấm đỏ lại không giống nhau.

Hắn thu vào trong ngực, chuẩn bị trở về rồi mới nghiên cứu.

Mà lúc này, toàn thân Nguyễn A Phi co quắp, ngực phập phồng kịch liệt, chẳng mấy chốc đã tắt thở.

"Chôn đi."

Chỉ mất ba ngày, vụ án bắt cóc Lâm Tứ Lang ở quán rượu Hành Vu đã truyền ra ngoài.

Loại chuyện này vốn không giấu được, hơn nữa càng giấu càng dễ xảy ra vấn đề.

Đầu đường cuối chợ đều có thể nói hai câu, mà dã cung phụng và đệ tử Huyết Đao Môn cũng đã biết ngọn nguồn.

"Hai cung phụng bát phẩm, Tiểu Lý gia nói giết là giết…… Hơn nữa còn là không tổn hao lông tóc mà giết. Lợi hại, thật sự là lợi hại!” Không ít người đều cảm khái.

"Ta đã thấy đám dã cung phụng kia không vừa mắt từ lâu rồi, Tiểu Lý gia giết rất hay!” Có đệ tử rất khâm phục.

Cũng có đệ tử chọc ngoáy: "Không phải là bắt người hầu tửu lâu của hắn sao, người hầu kia còn chưa chết, hắn đã trực tiếp giết hai gã cung phụng mà Huyết Đao Môn chiêu thu, trong mắt hắn quả thực không có Huyết Đao Môn. Ngân Khê rốt cuộc là của Huyết Đao Môn, hay là của hắn?"

Ngoại trừ đệ tử, đám dã cung phụng cũng nghị luận sôi nổi.

Ở trong lầu các rộng rãi, một nam tử cường tráng với khuôn mặt mang nụ cười trêu tức, y đang vểnh chân nghe chuyện đã xảy ra. Nam tử này trông như đang cười nhưng trong con ngươi lại có vẻ khát máu, mà hai tay thì không biết là luyện như thế nào, bàn tay phẳng tới quái dị, giống như bị kéo dài ra một nửa, mười ngón tay cũng rất nhọn, giống như là móng vuốt của mãnh thú, tràn ngập nguy hiểm và sức mạnh.

Ở bên ngoài, nam tử này có biệt danh là "Huyết Tiễn Tử", là một cường giả thất phẩm mà Huyết Đao Môn chiêu mộ.

Không ít dã cung phụng đều bởi vì ngưỡng mộ đại danh đã lâu mà lăn lộn bên cạnh y.

Bây giờ những cung phụng này ngươi một lời ta một câu.

"Huyết ca, họ Lý của quán rượu Hành Vu quá càn rỡ, đám cung phụng chúng ta hắn muốn giết thì giết, đây là không để chúng ta vào mắt a.”

"Không phải là bắt một người hầu ở quán rượu Hành Vu sao?

Hiện tại đừng nói là còn chưa giết chết, cho dù giết chết, một cái mạng đê tiện thì sao?? Trong chúng ta ai không cách dăm ba ngày liền giết chết một người?

Hôm nay họ Lý có thể giết Thường Khôi và Nguyễn A Phi, ngày sau cũng có thể giết chúng ta!"

"Huyết ca, chi bằng thả tin tức ra ngoài.

Huyết Đao Môn nhất định phải nghiêm trị tên họ Lý kia, nếu không…… chúng ta liền đầu nhập vào Tôn gia!

Đến lúc đó, chúng ta còn có thể ăn một đợt lợi ích ở Tôn gia, hắc hắc.”

"Đúng đúng đúng, phải để cho những thế lực trong huyện này biết sự lợi hại của chúng ta, hiện tại là bọn họ đang cầu xin chúng ta hỗ trợ.

Nếu chúng ta chỉ giúp một bên, không giúp bên kia, bọn họ sẽ lo lắng hãi hùng.

Họ Lý kia cũng thật không có đầu óc, vào lúc này mà cũng dám đắc tội chúng ta?"

"Huyết ca, không bằng để Huyết Đao Môn phế đi họ Lý……

Nếu không phế thì vừa đẹp luôn, chúng ta có lý do nương tựa Tôn gia, đi ăn chỗ tốt của Tôn gia."

Huyết Tiễn Tử nghe một hồi đột nhiên cảm thấy phiền não, quát lớn: "Câm miệng hết đi!"

Ánh mắt khát máu của y đảo qua từng người, chậm rãi nói: "Các ngươi đều điếc sao?

Hay là cố ý giả điếc muốn lừa lão tử?

Bên ngoài nói là Thường Khôi và Nguyễn A Phi cầm chỗ tốt của Huyết Đao Môn nhưng không muốn đi phường Đại Đồng tham chiến, ngược lại là bắt người dùng tư hình, đi bức cung bí phương ủ rượu của quán rượu Hành Vu.

Sau khi bị phát hiện, gã còn muốn giết Lý Nguyên, giết đám đệ tử Huyết Đao Môn diệt khẩu.

Nếu Lý Nguyên không có Chu Giáp bên người, e rằng đám đệ tử Huyết Đao Môn kia đã bị hai người bọn họ diệt khẩu!

Chuyện như thế cũng muốn đi làm ầm ĩ lên sao?

Muốn lão tử đi náo loạn sao?"

Bỗng nhiên y đứng dậy, một đạp mạnh vào người vừa mới kêu vui vẻ nhất, nói: "Ngươi muốn hại chết lão tử sao?"

"Nương tựa Tôn gia?

Các ngươi coi Tôn gia là kẻ ngốc sao?

Nếu là Lý Nguyên thật sự đuối lý, còn Huyết Đao Môn bao che khuyết điểm, vậy còn được.

Nhưng như thế này? Tìm nơi nương tựa cọng lông ấy!"

Trong lầu các lập tức lặng ngắt như tờ.

Chẳng mấy chốc lại có một cung phụng nói: "Huyết ca, ai biết mấy lời đó là thật hay giả, người bị bọn họ giết rồi, vậy Thường Khôi với Nguyễn A Phi cũng không có biện pháp nói là bọn họ động thủ trước a."

Huyết Tiễn Tử cười lạnh nói: "Cái gì thật cái gì giả? Ngươi đã từng lăn lộn trên giang hồ chưa? Thật hay giả không quan trọng, quan trọng là bên ngoài đang truyền như thế nào và mọi người tin điều gì. Hơn nữa Thường Khôi và Nguyễn A Phi không đi chọc Lý Nguyên, thì sẽ xảy ra chuyện này sao?"

Lại một cung phụng nói: "Không bằng…… chúng ta bắt đệ tử Huyết Đao Môn, uy hiếp bọn họ, để cho bọn họ đổi lời nói, để cho họ nói sự thật mà chúng ta muốn.

Hắc hắc…… Huyện Sơn Bảo này càng loạn, chỗ tốt của chúng ta mới càng nhiều.

Nếu Tôn gia Ngụy gia liều mạng với Huyết Đao Môn, huyện Sơn Bảo này không phải là thiên hạ của chúng ta sao? Hắc hắc…"

Huyết Tiễn Tử nói: "Ngươi đi bắt hả."

Cung phụng kia xấu hổ cười nói: "Mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp đi."

Huyết Tiễn Tử nói: "Vậy ngươi có đi hay không? Còn ai muốn đi nữa? Bước ra?"

Ngay lập tức không ai nói chuyện.