Lý Nguyên dừng bước, tất cả mọi người cũng dừng lại theo.
Nhưng khi Lý Nguyên mở mắt ra lần nữa, hắn che đậy tất cả khí tức, chỉ giữ lại hơi thở của Lâm Tứ Lang.
Lúc này, yêu ngao lại tới ngã rẽ, nhìn trái nhìn phải, có chút mờ mịt.
Lý Nguyên nhẹ nhàng ngửi, bên trái dưới tảng đá cách đó không xa truyền đến một chút khí tức cực nhạt.
Hắn cúi người xuống, sờ sờ đầu yêu ngao, bàn tay dùng sức đẩy sang trái, đồng thời nói: "Tiểu Hắc, đừng căng thẳng, ngửi lại.”
Đầu của Tiểu Hắc chịu lực, tự nhiên rẽ trái.
Lý Nguyên nói: "Bên trái!"
Một đám người liền đi về bên trái.
Tiểu Hắc: ???
Chỉ chốc lát sau, lại đến một ngã ba nữa.
Tiểu Hắc mờ mịt đứng ở rìa Ngân Khê, lúc thì nhìn thượng nguồn của dòng suối bên trái, lúc thì nhìn hạ lưu dòng suối bên phải, hiển nhiên lại mất đi mục tiêu.
Lý Nguyên ngửi nhẹ, đến đây, hơi thở đã trở nên rõ ràng.
Dây dưa với hơi thở của Lâm Tứ Lang, còn có hai hơi thở khác, trong đó có một hơi thở mang theo chút mùi nước hoa của nữ nhân, một hơi thở khác thì hơi hôi nách.
Ba hơi thở nhẹ nhàng trôi nổi.
Vì thế, hắn lại cúi người xuống, xoa xoa đầu Yêu Ngao, bàn tay lặng lẽ đẩy sang bên phải, nói: "Nếu không xác định, cứ ngửi thêm, không vội."
"Ồ~"
"Bên phải?"
Lý Nguyên nói: "Nó nói là bên phải!"
Sau đó, Lý Nguyên dắt yêu ngao đi về bên phải.
Một đám người khiếp sợ nhìn Tiểu Lý gia.
Tiểu Lý gia giỏi thuần thú, lời ấy quả nhiên không sai, lại có thể nghe hiểu yêu thú.
Tiểu Hắc: ……
Vì thế, nó lại bị Lý Nguyên dắt đi bên phải.
Mọi người liên tục đi tới, lúc này đã ra khỏi phường Ngân Khê, đi tới dã ngoại.
Đến dã ngoại, hơi thở liền trở nên càng ngày càng dễ dàng nhận ra.
Yêu ngao vui vẻ dẫn đường ở phía trước, một lát sau, đã đến trước một ngôi nhà cá tồi tàn bên bờ sông.
Yêu ngao dừng bước, nhìn nhà cá, vẫy cái đuôi lớn.
Hiển nhiên, mục tiêu đang ở trong nhà cá này.
Lý Nguyên cũng xác định, Lâm Tứ Lang và hai người khác đều ở đây.
Mà đúng lúc này, hắn đột nhiên nghiêng đầu, vừa đúng lúc mắt nhìn mắt với một bóng dáng giấu sau cây cách đó không xa.
Đó là một nam nhân có thân hình hơi gầy, tròng mắt linh hoạt, mùi nước hoa của nữ nhân chính là bay ra từ người y, mà trên đỉnh đầu hắn đang nổi lên dòng chữ "60~64".
Song phương đều là liếc mắt một cái liền xác định thân phận của đối phương.
Lý Nguyên hiểu, nam tử này hẳn là dã cung phụng.
Nguyễn A Phi cũng biết, Tiểu Lý gia thần thông quảng đại, không biết tại sao lại tìm tới.
Y không nhắc nhở người trong nhà cá, đột nhiên xoay người co cẳng bỏ chạy, mũi chân đạp cỏ, tựa như đang bay trên mũi cỏ.
Lý Nguyên nói: "Lão Chu."
Chu Giáp đột nhiên giương mắt, thân hình cong cong, tay phải cầm chuôi đao, giống như một con báo đi săn, chân đạp bùn đất, người như ngựa phi nước đại, một giây vọt hơn mười trượng, nhanh chóng đuổi theo Nguyễn A Phi đang chạy trốn.
Mà Lý Nguyên thì dẫn những người khác bắt đầu từ từ tới gần nhà gỗ.
Trong nhà gỗ, tiếng động dần dần rõ ràng, lại đột nhiên im bặt.
Ngay sau đó, một tráng hán thân cao tám thước mang theo một nam nhân trung niên đầy vết thương đi ra, Thường Khôi nhìn lướt qua người đối diện, lại nhìn bốn phía, gã đã hiểu rõ tình huống.
Nguyễn A Phi không nhắc nhở gã, gãcũng không bất ngờ.
Thường Khôi giơ Lâm Tứ Lang lên, sau đó khàn khàn nói: "Người, ta không giết, để ở đây. Ta lập tức rời khỏi huyện Sơn Bảo, thế nào?"
Lý Nguyên nghiêng đầu nhìn, Tiền Đại đang cảnh giác nhìn xa. Hiện tại y đã nhập cửu phẩm, mặc dù chưa viên mãn, nhưng cũng có thể đánh một trận, nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt của Lý Nguyên, y thật không hiểu.
Nhưng một đệ tử ngoại môn khác tên là Nhạc Linh lại gần, nhẹ giọng nói: "Tiểu Lý gia, người này tên là Thường Khôi, là cung phụng vừa tới, đang nhận nhiệm vụ đi phường Đại Đồng."
Lý Nguyên gật đầu, liếc mắt nhìn chỉ số tổng hợp "62~70" trên người đối phương, nói: "Thả người xuống, ta đếm tới mười, ngươi có thể trốn thì trốn, không thể trốn cũng đừng trách ta."
Thường Khôi không nói hai lời, đột nhiên ném người về phía trước.
"Tiền Đại."
Lý Nguyên hô một tiếng, Tiền Đại lập tức chạy ra ngoài, đón Lâm Tứ Lang.
Mà Lý Nguyên thì giương cung, cài tên, liền mạch lưu loát.
Mũi tên trong nháy mắt bắn ra ngoài, Thường Khôi vội vàng xoay người, vung loan đao lên một tiếng "Đinh", đánh mũi tên bay đi.
Gã không ngạc nhiên.
Mà rất nhiều đệ tử Huyết Đao Môn bên cạnh Lý Nguyên cầm đao vọt tới.
Bởi vì nguyên nhân tái cấu trúc tài nguyên, cho nên có không thiếu bát phẩm sơ kỳ, ví dụ như Nhạc Linh, Vu Mậu, Điền Phụng đều nhập bát phẩm……
Lúc này đi theo phía sau Lý Nguyên chính là Nhạc Linh tuần phố hôm nay, nàng cầm đao, nhạy bén nhìn chằm chằm Thường Khôi kia, nhanh chóng lướt đi.
Thường Khôi đương nhiên không muốn đánh, tiếp tục chạy.
Lý Nguyên lại bắn một mũi tên.
Một mũi tên này, Thường Khôi lại không thể tránh, đành phải tiếp tục ngăn cản.
Mà gã vừa chậm lại, thì lập tức bị vây quanh.
Các đệ tử Huyết Đao Môn đồng loạt xông lên.
Thường Khôi chỉ có thể dựa vào bát phẩm huyết sam cứng rắn tiêu hao, nhưng nhanh chóng cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, mấy lần gã muốn phá vây, nhưng Lý Nguyên luôn kịp thời dùng tên đánh gãy tiết tấu phá vây của gã, làm cho gã không thể thoát thân.
Bên kia, Tiền Đại đã đón được Lâm Tứ Lang, y kiểm tra một lượt rồi hô: "Tiểu Lý gia, người không sao."
Thường Khôi muốn hô đầu hàng, nhưng không có cơ hội.
Đột nhiên, gã cắn răng một cái, quát to một tiếng, quanh thân nổi lêu mày đỏ, giày ngựa đạp mạnh lên mặt đất vang lên tiếng "lộp bộp". Gã như gấu đen phát điên, không quan tâm bất cứ ai, cứng rắn nhận lấy một đao, rồi nhìn chằm chằm Lý Nguyên và xông thẳng tới.
Bây giờ gã cũng coi như đã thấy rõ tình hình, không bắt được Tiểu Lý gia, hôm nay đừng nghĩ đi.
Về phần sau khi bắt được, gã nhất định phải mang theo Tiểu Lý gia rút khỏi huyện Sơn Bảo, sau đó là giết để giải mối hận trong lòng.
Dù sao sau khi gã đi thì cũng sẽ không trở lại, quản cái gì Huyết Đao Môn.
Lý Nguyên nhìn tráng hán vọt tới, thả cung sừng thú xuống, xoay tay bắt lấy chuôi đao Trảm Mã đao.
Trường đao ra khỏi vỏ, hàn quang sáng ngời.
"Cổn Thảo Liên Trảm!” Thường Khôi kêu một tiếng quái dị, thân hình đột nhiên thấp xuống, bàn tay vỗ xuống đất cộng với lực đạp làm cho người gã bắt ra như một mũi tên, loan đao "ô ô", trực tiếp tấn công phần chân của Lý Nguyên.
Đao này của gã không những không vì tiêu hao mà có trạng thái yếu ớt, mà ngược lại là dưới nguy cơ, trở nên càng mạnh hơn, càng mãnh liệt hơn, lại mơ hồ có dáng vẻ muốn đột phá trong thực chiến.
Trong ánh mắt Thường Khôi hiện lên vẻ vui mừng và thô bạo, nhưng gã lại đột nhiên nhìn thấy một đao chém xuống.
Đao quang chói mắt ở trong cuồng phong giống như tia chớp đánh xuyên qua bầu trời, uy không thể đỡ, tốc không thể đuổi, trong nháy mắt đã đến bên người và tiện đà bẻ gãy nghiền nát lực lượng của Thường Khôi, đem gã từ đầu đến chân ngay cả sống lưng cũng bị chặt thành hai đoạn.
Đệ tử Huyết Đao Môn đuổi theo phía sau nhìn cảnh tượng máu tanh này, đều có chút không kịp phản ứng.
Lý Nguyên chậm rãi thu hồi Trảm Mã đao, nhìn thi thể trên mặt đất, nói: "Thật ngu xuẩn, chẳng lẽ ngươi không biết lực lượng của mình đã bị tiêu hao gần hết rồi sao? Nỏ mạnh hết đà, cũng dám tới giết ta?"
Dứt lời, hắn lại suy nghĩ một lát, nhìn về phía đệ tử chung quanh, hỏi: "Chúng ta tại sao lại phải giết gã?"
Chúng đệ tử sửng sốt, chợt có đệ tử nói: "Gã khiêu khích trật tự của Huyết Đao Môn, phá hư trị an của Ngân Khê, gã…”
Lý Nguyên nhìn về phía Tiền Đại.
Tiền Đại hiểu ý, nói: "Gã bắt người và dùng tư hình không kiêng nể gì, sau khi bị phát hiện, còn trực tiếp ra tay với chúng ta, ý đồ giết người diệt khẩu! Nếu không phải đao pháp của Tiểu Lý gia tinh xảo, nói không chừng đã để gã thành công!"
Lý Nguyên lại bổ sung một câu: "Gã đáng lẽ phải đi phường Đại Đồng, nhưng không đi.
Sau khi bị bắt lại trực tiếp ra tay đánh lén chúng ta, cũng không có ý định chạy trốn.
Đã nhớ chưa?"
"Vâng!” Chúng đệ tử vội vàng đồng thanh trả lời.
Một bên cỏ mọc dài, Lâm Tứ Lang mệt mỏi ngước mắt lên, hô: "Tiểu… Tiểu Lý gia…"
Lý Nguyên nhìn về phía y, ôn nhu nói: "Nghỉ ngơi cho tốt."
Lâm Tứ Lang run rẩy nói: "Bọn hắn hỏi phương pháp ủ rượu, nhưng ta không khai gì cả.”