TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 122: Bổ nhiệm

Trong Huyết Đao Môn, có lẽ Lý Nguyên chỉ là một tuần sát sứ tầm thường và cũng là tuần sát sứ cửu phẩm yếu nhất.

Nhưng ở phường Ngân Khê, hắn là một đại lão chân chính.

Sau khi vào phường, công việc quản lý thuế vụ, võ phô và trị an chợ sáng đều có thủ hạ làm. Còn hắn thì mặc huyền y viền trắng trực tiếp đi tới cổng phường Ngân Khê.

Loại quần áo này là biểu hiện của đệ tử nội môn Huyết Đao Môn, người không biết hàng thì chỉ cho là đệ tử Huyết Đao Môn bình thường, mà người biết hàng thì liễm khí thở chậm, tất cung tất kính, ngay cả thắt lưng cũng không dám duỗi thẳng.

Lý Nguyên nhìn quanh, ôn nhu nói với người phía sau: “Đều đi làm việc đi, làm xong nhớ ăn cơm.”

Đệ tử ngoại vi và các tạp dịch đồng thanh nói: “Vâng, Tiểu Lý gia.”

Sau đó rời đi.

Lý Nguyên thì sải bước đi thẳng tới quán rượu Hành Vu.

Vừa vào tửu lầu, cả lầu tựa như bị ấn nút tắt âm, lặng ngắt như tờ.

Lý Nguyên đưa mắt nhìn khách nhân đang uống rượu và dùng bữa, phất tay cười nói: “Lát nữa sắp đến giờ cơm, ta cũng tới ăn cơm.”

Trong đám khách nhân có không ít người biết hàng, mà người không biết hàng thì cũng biết người này là “Tiểu Lý gia” trên lôi đài chiến Vọng Khê lâu mới đây không lâu, về phần những người không biết gì thì cũng bị bầu không khí lây nhiễm mà không dám nói nữa.

Lúc này, mọi người dừng đũa không ăn và cùng nhau đứng dậy, cho đến khi Lý Nguyên được tiểu nhị dẫn lên lầu mới ngồi xuống lại, sau đó là nghị luận sôi nổi.

“Hôm nay sao Tiểu Lý gia lại tới tửu lâu ăn cơm?”

“Ngươi không biết à?”

“Ta không biết…… Kính xin chỉ giáo.”

“A, để ta nói, Huyết Đao Môn thiết lập tuần sát sứ, sau này phường Ngân Khê sẽ được Tiểu Lý gia và một vị gia khác quản lý.”

“Không phải chứ, vậy quan phủ đâu?”

“Hắc, huynh đài, ngươi lăn lộn ở đâu thế? Sao cái gì cũng không fpYHxẒ vậy?”

Còn Lý Nguyên, sau khi đi tới tửu lâu tầng ba thì được tiểu nhị dẫn vào một nhã gian được bày biện rất đẹp mắt, nhìn ra phía trước không có bất cứ thứ gì che mắt, nhìn xuống có thể thấy ngựa xe như nước.

“Tiểu Lý gia, bà chủ lập tức tới ngay.” Tiểu nhị cung kính đứng sang một bên.

Lý Nguyên mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, nhìn phong cảnh bên ngoài tới xuất thần, đột nhiên nói: “Lên một bầu rượu.”

Tiểu nhị vội hỏi: “Trong lầu có gạo ngọt nhưỡng, gạo thuần nhưỡng, ngô dược nhưỡng, Tiểu Lý gia muốn loại nào?”

Lý Nguyên nói: “Bán như thế nào?”

Tiểu nhị vội vàng nói: “Ngài…… ngài cứ gọi.”

Lý Nguyên cười nói: “Ta chỉ muốn biết giá cả thôi.”

Lúc này tiểu nhị mới nói: “Hiện tại giá lương thực rất đắt, cho nên giá rượu cũng không rẻ, gạo ngọt nhưỡng một vò ba đồng tiền lớn, thuần nhưỡng cũng là ba đồng, ngô dược nhưỡng bởi vì kèm thêm chút thuốc cho nên là bốn đồng tiền lớn.”

Lý Nguyên hơi suy nghĩ, giá này mẹ nó thật không rẻ, nhưng nhìn giá gạo, thì giá rượu này cũng không quá đắt.

Khoảng gần nửa năm trước, hắn xách một vò gạo ủ năm cân đi bái phỏng Thái Trạch, chẳng phải cũng là tốn mười lăm đồng tiền lớn sao? Tính ra, giá cả cũng không dao động.

Đang nói thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng cánh cửa bị đẩy ra, một bóng dáng mỹ phụ tao nhã xuất hiện trước cửa.

“Tiểu Lục Tử, ngươi đi xuống trước đi, lát nữa đem lên món ăn đặc sắc trong lầu, mỗi loại một phần.”

“Dạ, bà chủ.” Tiểu nhị khom người, chuẩn bị đi xuống thì nghe Lý Nguyên hô “Tiểu Lục Tử”.

Tiểu nhị nghe được Tiểu Lý gia gọi y “Tiểu Lục Tử”, lập tức cả người lên tinh thần, vội nói: “Gia, ngài nói đi ạ.”

Lý Nguyên nói: “Không cần đem lên tất cả, quá lãng phí.

Hai món mặn một món canh, một mặn một chay, canh cũng chay đi, và thêm một bình gạo thuần nhưỡng nữa là đủ rồi.”

Bả chủ thản nhiên nói: “Nghe Tiểu Lý gia.”

Tiểu nhị lên tiếng rồi vội vàng thối lui, lặng lẽ đóng cửa lại, sắc mặt tràn đầy vui mừng.

Hiện giờ người bên ngoài có lẽ còn không biết chuyện gì, nhưng trong lầu ai không biết quan hệ của Tiểu Lý gia và bà chủ.

Nói cách khác, trên bầu trời quán rượu Hành Vu có thêm một cái ô dù thật lớn.

Những người làm việc trong lâu này, ai mà không vui?

Trong phòng yên tĩnh lại, tiếng ồn ào trong tửu lâu tựa như bị ngăn cách ở bên ngoài.

Bà chủ xinh đẹp hàm xuân, ngồi xuống bên cạnh hắn, ôn nhu nói: “Ngày đầu tiên nhậm chức đã tới đây, không sao chứ?”

Lý Nguyên nói: “Ta không cần làm từng chuyện cụ thể, chỉ cần trông coi các nơi thôi. Nếu xảy ra vấn đề lớn thì ta đi giải quyết, những lúc khác ta tu luyện cũng không ảnh hưởng.”

“Ừm……” Bà chủ nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó nói tiếp: “Chàng bảo ta bồi dưỡng người từ trong đám ăn mày, nhưng ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy bọn họ không đáng tin, trừ phi… chúng ta cũng sắp xếp người vào trong đám ăn mày, hòa mình với họ, sau đó kiểm soát họ, như vậy mới đáng tin.”

Lý Nguyên nói: “Nàng có người như vậy không?”

Bà chủ nói: “Có mấy người hầu trung thành nhưng đã số đã cưới thê tử, nếu ta mở miệng thì bọn họ sẽ đi, nhưng tận đáy lòng chắc chắn là không muốn…”

Lý Nguyên nói: “Vậy để ta suy nghĩ lại.”

Một lát sau, rượu và thức ăn được mang lên bàn.

Một đĩa thịt nướng chồi măng, một đĩa rau cải khô, một bát canh thịt băm rau xanh, cộng thêm một bình gạo thuần nhưỡng.

Lý Nguyên cũng không khách khí, trực tiếp ăn, vừa ăn vừa nói: “Rượu mua từ bên ngoài về hả?”

Bà chủ nói: “Ừm, Ngân Khê chỉ có chính điếm như Nhất Thiền các mới có thể ủ rượu, quán rượu Hành Vu chúng ta tuy không nhỏ nhưng chỉ là một chân điếm (quán nghỉ chân), rượu không thể ủ, chỉ có thể đi mua, nhưng mua tới mua lui cũng chỉ mua được chút rượu bình thường.”

“Nhất Thiền các……”

Lý Nguyên nhớ rõ, hắn chỉ mua một bữa sáng ở chỗ đó đã tốn hai lượng bạc, cũng không biết sau lưng Nhất Thiền các là vị nào trong môn.

“Ta biết rồi.” Hắn thản nhiên nói.

Bả chủ đột nhiên ý thức được điều gì, hơi lo lắng nói: “Tướng công tuyệt đối đừng động Nhất Thiền các kia vào lúc này, chúng ta còn nhiều thời gian, vài năm sau chờ tướng công mạnh hơn rồi tính.”

Lý Nguyên cười nói: “Ta có chừng mực.”

Bà chủ cười hì hì đáp lời, nàng nói như vậy là vì sợ tướng công đột nhiên máu lên não, sau đó làm mấy chuyện hồ đồ “Lão tử là đệ nhất thiên hạ”.

Lúc này, Lý Nguyên liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, ngoài đường người đến người đi, tuy rằng không phải phong cảnh tốt nhất Ngân Khê nhưng cũng đủ rộng rãi.

Bà chủ rót cho hắn một ly rượu, nàng thấy Lý Nguyên trầm tư nên không hỏi gì nhiều, chỉ là qua một lúc lâu mới hơi lo lắng nói: “Thiếp thân nghe nói tuần sát sứ là thiết lập hai người, phường Ngân Khê này cũng chia làm hai nửa, không biết vị sư huynh kia…”

Lý Nguyên cười nói: “Không phải sư huynh, là sư tỷ.”

“Sư tỷ?” Bà chủ ngẩn người, đôi mắt đẹp trợn tròn.

Lý Nguyên cười.

Nguyên bản người còn lại đảm nhiệm phường Ngân Khê đúng là sư huynh, nhưng Triệu Thuần Tâm lại đột nhiên nảy lòng tham, thay đổi với sư huynh kia, vì vậy… một vị tuần sát sứ khác của Ngân Khê này đã biến thành Triệu Thuần Tâm.

Bởi vậy có thể thấy được ở trong đệ tử nội môn, Triệu Thuần Tâm được coi như là nhân vật số một số hai, sợ rằng gần ngang bằng với Phương Kiếm Long.

Một lát sau, Lý Nguyên cơm no rượu say, lại bảo tửu lâu nấu hai món ăn ngon, chuẩn bị một bầu rượu ngon, sau đó hắn cầm hộp cơm lên thuyền ô bồng đi chợ đen.

Trong chốc lát, hắn đi tới cổng Bắc thị, sải bước đi lên tiểu đình vô danh, cung kính hành lễ hô một tiếng “Lão sư”, sau đó lại cười nói: “Tửu lâu của nội nhân làm, mời lão sư nếm thử?”

Lý gia cười nói: “Tiểu tử ngươi, ngày đầu nhậm chức đã chạy lung tung ha?”

Lý Nguyên cũng cười nói: “Ngân Khê cái rắm cũng không có, không giống chỗ lão sư, cần phải luôn luôn trấn thủ.”

Lý gia đứng dậy, liếc mắt nhìn đệ tử, đưa tay nói: “Đến, để vi sư nếm thử đi.”

Lý Nguyên đặt hộp cơm lên bàn, lấy hai đĩa thức ăn và rượu bên trong ra.

Lý gia gắp hai đũa, ăn “chẹp chẹp” say sưa, nhưng vừa nếm rượu, lông mày liền nhíu lại, nhưng vẫn nuốt xuống. Thấy Lý Nguyên muốn nói chuyện, lão khoát tay nói: “Tiểu tử ngươi, đồ ăn thì đúng là ngon, rượu này… là có chuyện phải không.”

Nói xong, lão lại giơ tay nói: “Đừng nói, để vi sư đoán xem.”

Lý gia nhắm mắt hơi suy nghĩ, bỗng nhiên: “Đã hiểu, ném đá dò đường, đủ thông minh.

Vậy vi sư liền nói thẳng, lão bản Nhất Thiền các là đệ đệ của Hắc Diện trưởng lão.”

Hắc Diện trưởng lão?

Lý Nguyên nhớ tới vị trưởng lão kia, nói: “Học sinh đã biết.”

Lý gia nói: “Con đến đây là xem có gì mới phải không?”

“Học sinh nghĩ cái gì cũng không gạt được lão sư.” Lý Nguyên cười nói.

Lý gia rút từ dưới mông ra một quyển sách mỏng, ném cho hắn nói: “Cầm lấy, tự mình xem đi, đây là hàng mới đến trong thời gian gần đây.”

Lý Nguyên nhận lấy lật xem, lại thuận miệng hỏi: “Lão sư, chợ đen không xảy ra chuyện mất tích nữa chứ?”

“Không có.” Lý gia ăn ngấu nghiến, sau đó lại nói: “Tiểu tử con đừng nghĩ nhiều……”

Lý Nguyên cười khổ nói: “Nghĩ đến có thứ đáng sợ và thần bí như vậy, có thể không nghĩ nhiều sao?”

Lý gia hạ giọng, mỉm cười nói: “Có chạy ra được đâu, con sợ cái gì?”