Một ngày này, Huyết Đao Môn trưởng lão, cung phụng và đệ tử nội môn đều xuất động, lấy thế sét đánh nhanh chóng diệt trừ dư nghiệt Ngụy gia ẩn núp ở trong phường.
Mà trên đại đạo giữa phường Nam Bình Tôn gia và phường Tử Sùng Huyết Đao Môn, Thiết Sát đặt một cái ghế lớn và dựa ngửa người ngồi ngoáy lỗ mũi. Phía sau hắn có bốn người, béo gầy cao thấp, đặc điểm hình thể không ai giống nhau.
Đợi đến lúc hoàng hôn, phía đối diện Thiết Sát - cũng là người Tôn gia, bắt đầu khởi động đến.
Dẫn đầu là một vị Tôn gia lão, ở một khắc khi trưởng lão kia nhìn thấy Thiết Sát đã nhíu mày.
Thiết Sát hét lên: “Lão Tôn, chuẩn bị đi đâu chơi đấy?”
Trưởng lão kia cười nói: “Thiết môn chủ ngồi đây một mình, còn không phải lão phu thấy ngươi chán quá nên tới góp vui sao?”
Thiết Sát cười nói: “Chúng ta cứ ở đây chơi đùa đi. Ngươi xông không tới được, Huyết Đao Môn ta với Tôn gia không có thù, cũng không muốn đánh với các ngươi. Nếu còn có bản lĩnh khác, chúng ta phô diễn ở chỗ khác đi, còn chỗ này, cứ như vậy thôi, thế nào?”
Trưởng lão kia hơi suy nghĩ, nói: “Được, có thể kiềm chế Thiết môn chủ, lão phu cũng coi như đáng giá.”
Thiết Sát nhìn qua, đột nhiên nói: “Lão Tôn, sao ở trong đội ngũ của các ngươi lại có người của Ngụy gia thế?”
Trưởng lão kia nói: “Thiết môn chủ nói đùa, ta Tôn gia chính là Tôn gia, ở đâu ra người Ngụy gia?”
Thiết Sát cười ha hả, sau đó nói: “Lão Tôn, dù sao thời gian còn dài, có muốn đánh ván cờ không?”
Trưởng lão kia khoát tay nói: “Không đánh.”
Thiết Sát lơ đễnh, hào sảng cười một tiếng, vắt chân, đối mặt với đám người Tôn gia kia, tiếp tục híp mắt móc lỗ mũi.
……
Xoát!
Xoát!
Xoát!
Lý Nguyên tuy là đệ tử cửu phẩm, nhưng lúc này toàn bộ đệ tử nội môn đều xuất động, hắn cũng không ngoại lệ.
Đại đao trong tay nhanh chóng chém xuống, một đao một mạng.
Mà đợi đến lúc trăng sáng lên cao, sương hoa đầy đất, hắn lại chém xuống một đao, bổ chết một tráng hán muốn chạy trốn.
Triệu Thuần Tâm khen: “Đao pháp của sư đệ thật sự là không tồi, giống như ta thấy được lại một Lý gia khác sinh ra.”
Lý Nguyên cầm một tờ giấy trong tay, nhìn lướt chữ trên đó nói: “Sư tỷ, tuyến đường này đã bị chúng ta thanh lý sạch sẽ, hẳn là chỗ người khác cũng kém không nhiều lắm.”
Triệu Thuần Tâm nói: “Qua mấy ngày nữa, chế độ cải cách trong môn sẽ tiếp tục thực hiện, đến lúc đó lại long trời lở đất.
Chiến tranh mới lại sắp bắt đầu, hôm nay chúng ta chỉ tiêu diệt dư nghiệt Ngụy gia giấu ở ba phường Ngân Khê, Ngô Đồng, Tử Sùng, nhưng tất nhiên sẽ còn người trốn tới Tôn gia.”
Lý Nguyên nói: “Quan phủ thì sao? Bọn họ mặc kệ nơi này sao?”
Triệu Thuần Tâm mỉm cười nói: “Quản cái gì nhỉ, Hồng Liên tặc còn đang đánh Ngọc Kinh kia kìa.”
Lý Nguyên nói: “Bọn chúng mạnh tới vậy sao?”
Triệu Thuần Tâm nói: “Đại Chu kéo dài mấy trăm năm, khí số có lẽ là sắp hết rồi… Ai biết được?
Chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta, bọn họ tranh giành bọn họ, tranh giành Trung Nguyên, thế nào cũng được, không ảnh hưởng nhiều tới góc nhỏ chỗ chúng ta.”
Lý Nguyên nói: “Cũng đúng.”
Hai sư tỷ đệ đi phía trước, phía sau thì có không ít đệ tử ngoại môn đi theo, đệ tử ngoại vi thậm chí là tạp dịch.
Những đệ tử này có nhiệm vụ dò xét, kết thúc công việc, mà tạp dịch thì là lục soát thi thể, di chuyển thi thể, mà nếu trên người thi thể phát hiện ra thông tin mới hay bảo vật gì đó thì sẽ giao nộp.
Chẳng qua ở trận này, bảo vật không thấy, chỉ có phát hiện chút ngân lượng, độc dược ám khí. Chút đồ vật này thật sự không đáng giá để vào trong túi, tốt nhất vẫn là trực tiếp giao lên môn phái.
Chỗ hai người xem như kết thúc công việc tương đối sớm, nhưng địa phương khác còn đang truyền đến tiếng chém giết, tiếng gầm rú.
Hai người cũng không có ý định đi hỗ trợ, hôm nay nhiệm vụ đã được phân chia xong hết, ngươi đi giúp, người khác còn tưởng rằng ngươi đi đoạt công đâu.
Triệu Thuần Tâm liền tán gẫu: “Sư đệ, đệ nhất định là chưa nếm thử nhiều nữ nhân, nếu không cũng sẽ không nghĩ đến cưới nương tử.
Đệ phải biết, nếu chúng ta tu hành đến được lục phẩm, vậy thì thọ nguyên có thể tăng lên một mảng lớn.
Trong lòng đệ lo lắng cho nữ nhân, tu luyện sẽ không tập trung được, một khi qua độ tuổi tốt nhất thì sẽ không còn hy vọng đột phá nữa.
Nghe sư tỷ, dàn xếp bà nương kia đi, rồi tới chợ đen mua mấy mỹ nhân… rất nhiều nữ quyến Ngụy gia đều đang ở chợ đen, hiện giờ đi chắc chắn vẫn còn người xinh đẹp.
Bởi vì đám người ở chợ đen rất tinh tế, mỗi lần chỉ đưa ra một nhóm, phía sau chắc chắn còn có hàng tốt.
Đệ là chợ đen Tiểu Lý gia, muốn mua thì chắc chắn mua được.”
Lý Nguyên chần chờ một chút, thử thăm dò nói: “Sư tỷ, chợ đen Trung thị đã xảy ra chuyện, trong lòng ta có vướng mắc.”
Triệu Thuần Tâm nhíu mày.
Hai người đi xa hơn một chút.
Triệu Thuần Tâm mới nói: “Ý đệ là chuyện đó đúng không?”
Nói xong, nàng lại bày khẩu hình, phun ra chữ “Quỷ”.
Lý Nguyên gật đầu, sư tỷ tin tức linh thông hơn hắn, hắn biết, sư tỷ đã sớm biết.
Vì vậy nhân cơ hội này, hắn hỏi: “Đó là thứ gì vậy tỷ?”
Triệu Thuần Tâm nhẹ giọng nói: “Chỉ cần ngăn cách, đừng cho nó ăn no, sẽ không sao.”
Lý Nguyên nói: “Nhiều nữ nhân như vậy, nhiều oán khí như vậy…”
Triệu Thuần Tâm đảo mắt bốn phía, nhỏ giọng nói: “Có một lần ta nghe môn chủ nói, môn chủ nói đó gọi là quỷ vực.
Chỉ cần quỷ môn không mở, vậy thì không có chuyện gì cả.
Cho dù đệ lắc lư lung tung ở bên cạnh, nhưng chỉ cần không chạy vào, vậy thì hoàn toàn không có việc gì.
Ta đoán, phòng trực của trung thị chính là quỷ vực, cho nên đệ tử trực thủ bên trong mới chết, mà những người ở bên ngoài lại không sao..
Môn chủ cẩn thận, y đã sai người phong tỏa toàn bộ Trung thị, làm như thế thật ra là để phòng bị và kiến tạo khu vực giảm xóc.”
Lý Nguyên gật đầu, lại hỏi ra ba vấn đề: “Vậy sư tỷ, quỷ vực hình thành như thế nào? Quỷ Môn…… mở bằng cách nào? Làm sao xác nhận nơi nào đó đã thành một quỷ vực?”
Triệu Thuần Tâm cười ha hả, nói: “Quỷ vực hình thành như thế nào?
Dù sao cũng không phải cứ chết thảm hay oán hận là có thể hình thành.
Nếu như vậy, không lẽ cả thế giới đã sớm thành quỷ vực rồi sao? Mặc dù không thành quỷ vực, làm sao còn nơi người sống? Nhưng trên thực tế…… quỷ vực rất ít, hơn nữa nghe ý của môn chủ, quỷ vực dường như vẫn cố định ở khu vực nào đó, sẽ không di chuyển lung tung.
Sư đệ, không phải là đệ sợ hãi thứ này nên mới không dám đi mua nữ quyến Ngụy gia chứ?”
Mặt Lý Nguyên đỏ lên.
Cái gọi là một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây cỏ. Lúc trước hắn ở chỗ sâu Tiểu Mặc sơn thiếu chút nữa chết, cho nên… Đây có thể là phản ứng kích ứng của hắn, xem như quá cẩn thận.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sư tỷ không phải cũng là kiến thức nửa vời về những thứ này sao? Ai có thể đảm bảo những gì nàng nói là hoàn toàn đúng? Nên cẩn thận vẫn phải cẩn thận.
Triệu Thuần Tâm cũng không níu lấy, tiếp tục nói: “Về phần quỷ môn mở như thế nào?
Ta cũng không biết… chắc không phải con người có thể khống chế chứ?
Mà xác nhận nơi nào đó thành quỷ vực, ta đoán là phải dùng mạng người đi thử.
Phòng trực mất tích nhiều lần, nhưng tới khi môn chủ xuất quan thì mới xác định được.
Quỷ vực này người nào gặp, người đó tự nhận xui xẻo, mệnh như thế, nói cái gì được?”
Lý Nguyên yên lặng nghe, đáy lòng có chút thư giãn. Sợ hãi bắt nguồn từ không biết, nhưng hiện giờ hắn phát hiện môn chủ lại biết chuyện này, điều này nói rõ thế giới này có người biết được thứ quỷ quái kia…
Ruộng thịt…
Quỷ vực…
Lý Nguyên thoáng nhắm mắt, trong lòng thầm nghĩ: Sau này có cơ hội có thể tìm môn chủ hỏi một chút.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, tiếng chém giết xung quanh cũng dần dần bình tĩnh lại, nhưng tìm tòi vẫn đang tiếp tục, sắc trời… trắng dần, nhưng nhà nào cũng đóng chặt cửa.
Không bao lâu, mấy thớt khoái mã chạy qua đường phố, hô lớn: “Dư nghiệt của Ngụy gia đã diệt, mọi người an tâm đi ra buôn bán!!”
Tiếng vó ngựa cộc cộc, hòa quyện với tiếng la hét, chậm rãi…… cuối cùng cánh cửa cũng mở ra.
Máu qua đêm bị cây lau nhà lau đi, thi thể dư nghiệt Ngụy gia bị ném lên xe bò, tiếp tới sẽ bị đốt cháy ở vùng đất hoang……
Mà đệ tử Huyết Đao Môn bị đám dư nghiệt liều chết chém giết thì vào quan tài, tìm đất tốt hậu táng.
Khói của huyện nhỏ dần dần bốc lên.
Một ngày mới…
……
Mười ngày sau.
Ba phường của Huyết Đao Môn đã khôi phục thái bình.
Mà ba phường vốn của Ngụy gia thì vẫn hỗn loạn.
Huyết Đao Môn cải cách “bản bộ và đường khẩu” cũng rốt cục được phổ biến, một đám đệ tử nội môn dẫn thủ hạ đi tới ba phường của Ngụy gia, mở mang bờ cõi, mở võ quán đường khẩu.
Lý Nguyên thì theo quy củ, làm công việc tuần sát sứ.
Tuy nói là làm việc, nhưng sự tình lại không cần hắn làm, mà là được làm bởi ba gã phó thủ là đệ tử ngoại môn cửu phẩm, ngoài ra đệ tử ngoại vi và tạp dịch cũng có một số.
Phân phối và cộng tác ở Huyết Đao Môn không phải là chỉ định, mà là linh hoạt tự chủ lựa chọn, giống như là cổ vũ cấp dưới mỗi người một đỉnh núi……
Ba phó thủ của Lý Nguyên lần lượt là Vu Mậu, Điền Phụng, cùng với một nữ đệ tử tên là Nhạc Linh.
Nói đơn giản, ba người này ở trong cửu phẩm đều là thực lực tương đối bình thường, nhưng những người không bình thường cũng sẽ không đi theo Lý Nguyên.
Lý Nguyên tất nhiên là thiên tài do Lý gia thu nhận, nhưng đi theo bát phẩm khác không tốt sao?
Hơn nữa, còn có một đôi thiên tài là huynh đệ Phương gia.
Ở trong mắt mọi người, so với huynh đệ Phương gia, thiên tài Lý Nguyên hơi yếu.