TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 118: Bao che khuyết điểm

Hệ thống quản lý như thế này rất quen đối với Lý Nguyên.

Tương tự như, ban đầu là chế độ tập quyền trung ương, hiện tại biến thành chư hầu phân phong.

Các võ quán được chia ra quản lý các địa phương, quán chủ sẽ liều mạng làm lớn mạnh lực lượng của mình. Như vậy có thể cổ động sự nhiệt tình của đệ tử, từ đó tăng cường lực lượng tổng thể của Huyết Đao Môn.

Đối với các mối nguy hiểm tiềm ẩn, trong ngắn hạn dường như không có…

Nhưng hắn chưa sẵn sàng ra ngoài.

Dù sao hắn hiện tại thiếu thịt yêu thú bát phẩm chứ không phải cửu phẩm.

Đồng thời, mười hai tòa võ quán thành lập tại ba phường của Ngụy gia, như thế tất nhiên có quyền lực và cơ hội không nhỏ.

Nhưng cầu phú quý trong hiểm nguy, bọn họ cũng sẽ trở thành bia ngắm chia sẻ công kích của Tôn gia và dư nghiệt Ngụy gia.

Mở võ quán tốt cây to đón gió, mở không tốt thì khó có thể sinh tồn. Hơn nữa phía trên còn có phó môn chủ, trưởng lão, cung phụng đè ép. Đây hoàn toàn chính là Tu La tràng, rất thích hợp cho “nhân sĩ nhiệt huyết liều mạng”, và hiển nhiên nó không thích hợp với hắn.

Về phần giảng dạy, đây là vị trí cá muối nhất.

Lý Nguyên muốn làm cá muối.

Nhưng mà hắn cũng cần tiền, cần con đường, thậm chí cần thăm dò ngoại giới, những thứ này đều cần người.

Bây giờ, thứ hắn đang nhắm tới là địa bàn bên quán rượu Hành Vu và trà các Mãn Nguyệt, cùng với giúp đỡ thêm cho bà chủ. Dù sao đây cũng là thế lực nhà mình, sau này có thể làm rất nhiều việc cho hắn.

Mà bên kia, đệ tử sẵn lòng đi thành lập phân đường hiển nhiên không ít.

Mỗi nửa năm một ngàn cân thịt yêu thú cửu phẩm cùng với toàn bộ thuế thu nhập đều thuộc về bản thân, hai điểm này đã đủ hấp dẫn rồi.

Trong môn có thể đưa ra điều kiện tốt như vậy hoàn toàn là vì tình hình đặc thù.

Chỉ chốc lát sau, mười bốn tên đệ tử nội môn giơ tay và sẵn lòng đi, Phương Kiếm Long trong huynh đệ Phương gia cũng giơ tay.

Căn cứ vào quy tắc đầy người thì kết thúc, hai người phía sau vì chậm một giây mà không thể thành công, đành phải thở dài buông tha.

Mà khi hỏi đến tuần sát sứ, Lý Nguyên trực tiếp giơ tay lên.

Rất nhanh, đã đến giai đoạn rút thăm.

Giáo tập không có gì hay ho, đây là một phần sự vụ môn phái tương đối thanh nhàn. Phương Thành Báo trong huynh đệ Phương gia lựa chọn nhiệm vụ này, nguyên nhân là Phương gia không thiếu tiền, Phương Thành Báo phải dốc lòng tu luyện.

Võ quán cũng rút xong, về phần phân chia như thế nào, có cần lôi đài chiến không, cũng không liên quan gì đến Lý Nguyên.

Sau đó là đến tuần tra sứ.

1/3 cơ hội rút trúng phường Ngân Khê.

Nếu rút không trúng thì phải đi thương lượng hoặc lôi chiến.

Lý Nguyên lau tay, thở dài một hơi, sau đó cùng năm người khác đứng trước hộp rút thăm.

Hắn nhìn qua năm người kia.

Triệu sư tỷ cũng ở đây, bốn người khác là ba nam một nữ, chỉ số đều là bát phẩm nhưng đều kém Triệu sư tỷ.

Triệu Thuần Tâm liếc nhìn tiểu sư đệ mới cửu phẩm nhà mình, cười ha hả nói: “Sư đệ muốn đi phường nào làm tuần sát sứ?”

Lý Nguyên nói: “Phường Ngân Khê.”

Triệu Thuần Tâm gật đầu, nói: “Được!”

Tiếng nói đã dứt, nhưng không ai nói gì.

Thiết Sát nhìn người đông đủ, nói: “Rút đi.”

Sáu bàn tay liền xoạt xoạt dò xét, mỗi người sờ soạng một tờ giấy.

Lý Nguyên mở ra xem.

Phường Ngô Đồng!

Bên kia, Triệu Thuần Tâm cũng mở tờ giấy trên tay ra.

Phường Tử Sùng.

Bốn người bên kia cũng lần lượt mở ra.

Triệu Thuần Tâm nhìn chằm chằm vào một đệ tử nội môn gầy yếu nói: “Nhậm sư đệ, ta cảm thấy phường Tử Sùng trên tay ta thích hợp với ngươi hơn, không bằng chúng ta đổi đi, ngươi đưa phường Ngân Khê cho ta.”

Đệ tử nội môn kia hỏi: “Tại sao?”

Triệu Thuần Tâm nhếch miệng nở nụ cười, vẻ mặt dữ tợn mang theo một cỗ dũng mãnh: “Đánh lôi đài không?”

Đệ tử nội môn cười lạnh một tiếng, chỉ vào Lý Nguyên nói: “Ta đã biết, sư tỷ muốn cho tiểu tử này.

Đương nhiên, lôi chiến ta đánh không lại sư tỷ.

Nhưng chỉ cần tờ giấy này đến tay hắn, ta có thể lôi chiến với hắn.

Hắn có đánh lại ta không?”

Triệu Thuần Tâm trực tiếp ngắt lời y nói: “Nói là nói như vậy, bây giờ ta phát ra lời mời lôi chiến với ngươi.”

“Hừ!!” Đệ tử nội môn kia khẽ cắn môi, trực tiếp dứt khoát đưa tờ giấy trong tay cho Triệu Thuần Tâm, hiển nhiên Triệu Thuần Tâm trong đệ tử nội môn thuộc loại lợi hại và tàn nhẫn.

Triệu Thuần Tâm lấy được tờ giấy, tiến đến bên người Lý Nguyên, nói: “Sư đệ a… xem ra phường Ngân Khê phải có sư tỷ giúp đệ tuần tra rồi, chờ đệ nhập bát phẩm, sư tỷ trả lại cho đệ.”

Ngay lúc đó, một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên từ gần đó.

“Thuần Tâm a, cứ cho hắn đi.”

Mọi người quay đầu nhìn lại, người nói là lão thần Lý gia đang ngồi ngay ngắn trên ghế cung phụng, ánh mắt tàn nhẫn đảo qua bốn phía, nói: “Lão nhân ta còn chưa chết đâu.”

Rồi lão lại nhìn về phía Lý Nguyên nói: “Nguyên Nhi, cầm lấy đi, ta ngược lại muốn xem ai dám động đến trò.”

Tới lúc này, Triệu Thuần Tâm mới đưa tờ giấy cho Lý Nguyên.

Mà đệ tử nội môn kia thấy tình huống này, cũng là bất lực.

Mẹ nó, mạch này quá bao che khuyết điểm, từ trên xuống dưới đều sủng Lý Nguyên kia.

Ai bảo y không có sư tỷ và sư phụ như vậy?

Y đành phải đứng sang một bên, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn chằm chằm Lý Nguyên, giống như là hy vọng chính hắn buông tha, bất chợt trong mắt lại lóe lên một tia hàn mang mờ ám, sau đó chậm rãi thu hồi.

Lý Nguyên thì làm như không chú ý tới ánh mắt của y, không cảm nhận được y ghi hận. Nhưng hắn đã nhớ kỹ chiến lực tổng hợp của vị sư huynh này là "52~60".

Lúc này, hắn cảm kích nhìn về phía Triệu Thuần Tâm cùng Lý gia ở phía xa.

Và cả hai người… cũng đều mang theo ý cười thiện ý nhìn hắn.

Đợi đến khi tan họp.

Ba người đi cùng nhau, Lý Nguyên chân thành nói: “Đa tạ sư phụ, đa tạ sư tỷ.”

Lý gia cười nói: “Trên giang hồ vốn đã nói về đồng môn, đồng môn đương nhiên giúp đỡ lẫn nhau. Nguyên nhi… hôm nay ta giúp con, là hy vọng con đầu óc thông suốt, đừng để ảnh hưởng đến tu luyện.”

“Học sinh ghi nhớ”. Lý Nguyên là thật lòng cảm kích, sư phụ và sư tỷ này quá ra sức.

Triệu Thuần Tâm cũng nói: “Thật ra đồng môn này cũng chỉ là vòng tròn nhỏ, trong vòng tròn nhỏ này, mọi người đương nhiên giúp đỡ lẫn nhau… Chỉ là sư đệ, đệ muốn phường Ngân Khê có phải vì bà chủ của quán rượu Hành Vu không?”

Lý Nguyên gật đầu.

Triệu Thuần Tâm nhíu mày nói: “Đệ chuẩn bị cưới nàng?”

Lý Nguyên lại gật đầu và hỏi: “Nàng có vấn đề gì không?”

Triệu Thuần Tâm thở dài, lắc đầu nói: “Vấn đề ngược lại không có, ngày thường ta cũng chưa từng nghe qua nàng ở bên ngoài có tin đồn gì, ngược lại là có vài phần nghĩa khí và danh tiếng tốt. Tuy nói là quả phụ, nhưng lại là một thê tử hiền thục.

Chỉ là sư đệ, đệ có một bà nương là đủ rồi, sao lại cưới thêm người thứ hai? Như thế không phải là chậm trễ tu hành sao?

Đệ nhớ đừng phụ lòng mong đợi của Lý gia a!”

Lý Nguyên nghiêm mặt nói: “Tất không phụ lòng.”

Lý gia ở một bên lẳng lặng nghe đột nhiên nói: “Được, vậy ta sẽ chờ xem.

Nguyên nhi, giờ này năm sau nếu con có thể đột phá nhập bát phẩm, vậy vi sư cũng không có gì để nói… Đến lúc đó, thậm chí sẽ tự mình chủ trì hôn lễ cho hai đứa.

Nhưng nếu không đột phá được……”

Lý Nguyên nói: “ Đệ tử nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không phụ lòng."

Lý Nguyên cáo biệt sư phụ và sư tỷ, lúc hắn về đến nhà thì đã đến gần giờ Thân.

“Về rồi!” Diêm nương tử cùng bà chủ đồng thời ra cửa nghênh đón, nhìn nam nhân từ bên ngoài trở về, sau đó một trái một phải kẹp hắn đi tới thiện đường.

Trên bàn ăn, hơi nóng của thức ăn đã tắt, nhưng vẫn chưa động đũa.

“Không ăn à?”

“Không đói.”

“Đang chờ chàng.”

Hai nữ cười hì hì, mà nha hoàn Tiểu Mai thì bưng đồ ăn đi hâm nóng.

Lý Nguyên bị vây quanh ở chính giữa, đáy lòng ấm áp, sau đó cười nói: “Các nàng có muốn biết, ta mới làm gì về không?”

Hai nữ nhìn một chút, cười hì hì, cũng không đáp.

“Tướng công muốn nói thì sẽ nói.”

Lý Nguyên nói: “Chờ dư nghiệt Ngụy gia gió êm sóng lặng, ta với một vị sư huynh khác sẽ làm tuần sát sứ của phường Ngân Khê, cũng chính là làm việc của ba bộ phận chợ sáng, võ phô, nha môn.”

Hai nữ ngừng lại.

Bà chủ cười nói: “Vậy ta… càng phải hầu hạ vị đại nhân mới này thật tốt mới được.”

Còn có, Lý gia nói với ta, chờ sang năm ta đột phá bát phẩm, ngài ấy sẽ chủ trì hôn lễ cho chúng ta.”

Diêm nương tử biết rõ nội tình của hắn, hiểu được hắn đã đột phá bát phẩm, nhưng lúc này vẫn như con mèo, than thở nói: “Lỡ như không đột phá được, vậy phải làm sao đây?”

Nhìn thấy trong con ngươi bà chủ có chút rầu rĩ, Diêm nương tử cười khanh khách.

Lý Nguyên chờ nàng cười xong mới nhẹ giọng nói: “Tiết tỷ, chạng vạng hôm nay ta cùng nàng ra khỏi thành.”