TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 114: Nhị phòng

Ngày hôm sau, sáng sớm, Lý Nguyên tỉnh dậy trên giường lớn, ôm nương tử và nhìn căn phòng trống rỗng, trong lúc nhất thời cảm thấy không quen.

Hắn vội vàng rửa mặt, ăn sáng tại chỗ, sau đó đi sâu vào nội thành.

Việc làm giấy thông hành và lập hồ sơ ở chỗ Liễu trưởng lão coi như thuận lợi.

Hiển nhiên, Liễu trưởng lão không hề có tâm tư gây khó dễ cho vị nhân tài mới nổi này, huống chi làm giấy thông hành là chuyện rất bình thường, dù sao mua sắm vật tư, thậm chí là mua sắm hàng ngày đều cần phải ra ngoài.

Ngày thường… thậm chí Liễu trưởng lão sẽ không tự mình kiểm duyệt, mà là để cho một quản sự trong viện nhà mình làm. Hôm nay đúng lúc nàng cũng ở đây nên mới làm cho Lý Nguyên, nhưng giấy thông hành lâu dài thì hiện giờ không làm được, phải chờ thế cục bên ngoài thái bình lại mới có thể làm.

Và sau khi hoàn thành, Lý Nguyên trở về.

Nội thành tương đối trống trải, trên đường hầu như không có người.

Đệ tử nội môn một là ở nhà tu luyện, hai là ra ngoài giải trí, lịch lãm hoặc chấp hành nhiệm vụ, chứ không đi dạo trên đường.

Lý Nguyên cầm giấy thông hành, đi dọc theo Ngân Khê, nhìn tường thành như núi ở ba hướng tây nam bắc bao bọc nơi đây, làm cho người ta có cảm giác an toàn thoải mái.

Hắn đang định về nhà, phía xa lại có một nam nhân hộ vệ chạy đến bên cạnh hắn, nói: “Tiểu Lý gia, môn chủ có lệnh, bảo ngươi trưa bảy ngày sau đến Huyết Nộ Đường gặp ngài ấy.”

“Cảm ơn, ta chắc chắn sẽ đến đúng giờ.” Lý Nguyên hành lễ, cũng không hỏi nhiều môn chủ bảo hắn làm cái gì.

Hộ vệ này là môn chủ phái tới, nhất cử nhất động nhất ngôn nhất hành, chắc chắn đều sẽ được báo cáo lại, hắn hỏi để làm gì?

Và bảy ngày này, hẳn là thời gian mà môn chủ cho hắn tự sắp xếp, sau đó là nói với hắn … Dù sao, hắn là đệ tử Huyết Đao môn nhưng lại không định làm gì cả và chỉ ngồi nhận chỗ tốt?

….

Buổi chiều.

Giờ Mùi….

Trước khi một chiếc xe bò đi tới nội thành, Lý Nguyên đã đợi từ lâu.

Rèm xe nhấc lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của bà chủ.

“Tiết tỷ.”

“Tiểu Lý gia.”

Hai người chào hỏi, Lý Nguyên xuất trình giấy thông hành cho hộ vệ cửa thành, xe bò liền chậm rãi vào thành.

Mà phía sau xe còn có ba con tuấn mã, một chiếc xe ngựa, đây là lễ vật mà bà chủ tặng Lý Nguyên.

Về phần trong xe bò là nồi chảo, chăn gối, chậu hoa trang trí, bút mực, nói chung đồ ăn chơi đều đủ.

Sau khi đến hào trạch của Lý Nguyên, bà chủ lập tức chỉ huy người dọn dẹp căn nhà.

Đợi đến chạng vạng, căn nhà vốn trống rỗng mới có thêm vài phần nhân khí.

Bà chủ đang muốn cáo từ, lại bị Diêm Ngọc kéo góc áo lại nói: “Tiết tỷ tỷ ở lại ăn cơm tối đi.”

Bà chủ sửng sốt, nàng nhìn sắc trời, vừa định nói "mấy hôm nay trong phường vào ban ngày còn tốt, đến buổi tối vẫn còn nguy hiểm, để Tiểu Lý gia đưa về cũng không nên", nhưng đột nhiên trái tim nàng run lên, nuốt lời này trở về, sau đó mắt đẹp lưu chuyển, hơi liếc mắt nhìn Lý Nguyên cách đó không xa.

Thiếu niên vóc dáng cường tráng, chân dài và cánh tay đều nhô lên cơ bắp, lưng cao như thương, làm cho người ta có cảm giác tràn trề sức mạnh.

Khuôn mặt của hắn tuy không tính là anh tuấn nhưng rất kiên nhẫn, thần sắc không có quá nhiều kiêu ngạo càn rỡ, nhưng ẩn chứa nội liễm trầm ổn và khác biệt với thiếu niên tầm thường khác. Hơn nữa bởi vì quen biết nhau, nên vừa nhìn đã cảm thấy thân thiết….

Nghĩ đến thiếu niên lang đã mấy lần xu cát tị hung, trong vụ án trầm thi kia hắn không có việc gì, sau đó trở thành học trò của Lý gia. Bây giờ trong đại chiến giữa Huyết Đao Môn với Ngụy gia, Triệu Tử Mục chết nhưng hắn lại không có việc gì, ngược lại thăng tiến một bước, vào ở nội thành….

Lại nghĩ đến lúc ban đầu gặp mặt, thiếu niên lang này chỉ là một thợ săn trên núi, chỉ là một người cười ngây ngô, đi theo bán thịt cùng với lão Vương làm tiểu nhị trong tửu lâu.

Trong lòng bà chủ lại có thêm cảm giác kỳ ảo và an toàn.

Diêm Ngọc thấy nàng sững sờ, kéo kéo nàng, cười nói: “Tiết tỷ tỷ, ở lại đi?”

Bà chủ cắn môi, đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi tê dại và chờ mong, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại: “Vậy… Vậy thì ta sẽ ở lại đây.”

Một lát sau xe bò trở về, Vương thẩm nấu thức ăn và bưng đến thiện đường, còn nàng thì mang theo hai đứa nhỏ về phòng ăn, ăn xong lại bắt đầu nấu nước.

Trong thiện đường, Lý Nguyên ngồi giữa, hai nữ tử thì một trái một phải ngồi ở bên cạnh vừa ăn vừa tán gẫu.

“Diêm đại phu nhân, hào trạch này thật lớn… Ta chưa từng thấy một ngôi nhà nào lớn như vậy ở Lương Long sơn.” Bà chủ dường như hơi phấn khích, má đỏ hồng.

Diêm Ngọc thở dài nói: “Tiết tỷ tỷ, aiz, đáng tiếc căn nhà lớn như vậy lại hiu quạnh, chỉ có năm người chúng ta ở.”

Bà chủ với đôi mắt đẹp giật giật: “Lấy thân phận của Tiểu Lý gia, mua vài nha hoàn với hộ viện thì không phải sẽ hết hiu quạnh sao? Nếu Tiểu Lý gia không tiện thì cứ giao cho thiếp thân đi.”

Diêm Ngọc nói: “Ta nói với hắn, bảo hắn tới chợ đen chọn vài người về, nhưng hắn không chịu…”

“Tại sao?”

“Ai biết được hắn nghĩ gì?”

Hai nữ nhân cười hì hì, tỷ muội nói tới nói lui, quên cả trời đất, quên cả Lý Nguyên còn ở bên cạnh.

Sau khi ăn xong, bằng cách nào đó, đề tài lại đột nhiên xoay quanh Lý Nguyên.

Diêm Ngọc nói: “Tiết tỷ tỷ cùng mấy nha hoàn ở trong hẻm Bạch Vân cũng rất nhàm chán, không bằng chuyển đến ở cùng chúng ta đi.”

Bà chủ nói: “Diêm đại phu nhân lại cười ta, ta cũng không phải người nội thành, làm sao vào ở được?”

Diêm Ngọc nói: “Tiết tỷ tỷ trẻ tuổi lại còn xinh đẹp như vậy, bây giờ không có chồng, có muốn hay không…"

Đột nhiên, cô nhẹ nhàng đứng dậy, chạy ra phía sau Lý Nguyên, hai tay ôm cổ hắn, sau đó cười như hoa và nhìn bà chủ nói: “Tìm một nam nhân tốt như tướng công nhà ta?”

Bà chủ đỏ mặt.

Ở bên ngoài, nàng được xem như một nữ cường nhân có thể xử lý đủ mọi chuyện, nhưng chuyện nam nữ thì chỉ dám nghĩ tới lúc đêm khuya và lúc ở trong chăn.

Nàng nhìn như khôn khéo nhưng trong lòng cũng có chút ngạo khí, nam nhân bình thường không có khả năng lọt vào mắt nàng.

Tuy nhiên, cuối cùng nàng khao khát ….

Dù sao, nàng vẫn còn trẻ, vẫn còn đẹp, cơ thể của nàng vẫn còn tràn đầy sức sống, hơn nữa nàng không có dòng dõi.

“Thiếp… Thiếp thân là đã gả qua người…” Bà chủ cúi đầu, ấp úng, cổ trắng như tuyết của nàng đỏ bừng trong ánh nến, phương tâm tựa như có hai con nai con đang húc lấy nhau, hai chân hơi vặn vẹo và chen chúc cùng một chỗ.

Diêm nương tử cười hì hì: “Gả cho người khác, mới biết thương nam nhân như thế nào… chàng nói có phải không, tướng công?”

Lý Nguyên nhìn bà chủ.

Ngày hôm qua, nương tử nhà mình đã kể với hắn chuyện của bà chủ.

Bà chủ tên là Tiết Ngưng, năm nay 23, người núi Lương Long, 5 năm trước vì gặp nạn trên biển nên cùng chồng dẫn theo người hầu và nha hoàn trung thành chạy nạn đến đây. Nhưng mới đến huyện Sơn Bảo chưa được vài ngày, thì thân thể y chuyển biến xấu và không may qua đời.

Bình thường khi gặp loại tình huống này, Tiết Ngưng không bị người ta ăn tuyệt hậu coi như không tệ rồi, nhưng nàng lại là một nữ nhân mạnh mẽ và có bản lĩnh, nàng gắng gượng mở ra tửu lâu Hành Vu.

Bên cạnh đó, sức mạnh của nàng còn có một nhóm người ăn xin bên ngoài.

Nàng nắm giữ lực lượng ăn mày này không phải cho tiền hay gì đó, mà là lấy nghĩa đi nuôi, ví dụ như cơm thừa trong tửu lâu, nàng dặn dò đừng làm bẩn và để chúng cho đám ăn mày; Ví dụ như bỏ tiền ra khám bệnh cho một tên ăn mày sắp chết nào đó; Ví dụ, thỉnh thoảng tặng một ít rượu nhạt; Ví dụ, giúp hòa hoãn mâu thuẫn; Ví dụ như một số yến tiệc, nàng còn cố ý chừa một bàn ở góc cho ăn mày.

Đủ ân lớn ân nhỏ, cộng thêm nàng nói chuyện khí phách, cho tên ăn mày tôn nghiêm, không ít ăn mày sau khi hiểu được trải nghiệm của nàng, đều rất phục nàng, âm thầm gọi nàng một tiếng đại tỷ. Bọn họ ngoại trừ chủ động giúp nàng điều tra các tin tức, còn chủ động ra mặt che chở tửu lâu khi tửu lâu gặp nguy cơ.

Bên ngoài, có hộ vệ thủ gia, âm thầm, có không ít tên ăn mày giúp đỡ, lúc bấy giờ Tiết Ngưng mới cắm rễ ở huyện Sơn Bảo.

Có thể nói, bà chủ này là một nữ nhân vừa có tiền vừa có thủ đoạn, lại có một số thế lực nhỏ, hơn nữa còn quen biết với Lý Nguyên trước khi hắn bộc lộ tài hoa.

Nàng cần Lý Nguyên.

Lý Nguyên cũng cần nàng.

Đây không chỉ là kinh doanh, có lợi và hỗ trợ lẫn nhau, mà ở một mức độ nào đó cũng là thân thể.

“Có phải vậy không, tướng công?” Diêm nương tử đẩy nam nhân nhà mình.

Lý Nguyên nhìn về phía bà chủ, nói: “Tiết tỷ, tỷ có bằng lòng không? Nếu bằng lòng, Diêm tỷ là đại phòng, tỷ chính là nhị phòng.”

Tiết Ngưng đỏ mặt, lắc lắc chân, rũ mắt nói: “Thiếp… thiếp thân bằng lòng… chỉ là, kính xin lang quân chớ phụ lòng.”

Lý Nguyên nghiêm túc nói: “Một đời một thế, vĩnh viễn không phụ.”

Tiết Ngưng cũng nghiêm túc nói: “Thiếp thân… không bao giờ phụ quân.”

……

Sau bữa tối.

Sau khi bà chủ tắm rửa, lấy mấy giọt hoa lộ tường vi thoa lên người, để làm cho thân thể tản ra một hương thơm mê người, sau đó mặc áo lụa màu đỏ, nằm vào trong chăn mỏng, chân dài kề lên nhau.

Trong ánh trăng, da thịt trắng như tuyết của nàng lộ ra một màu hồng nhạt ngượng ngùng và chờ mong, lồng ngực phập phồng lên xuống theo hô hấp dồn dập, trong lòng nàng rất tê dại. Nàng suy nghĩ chuyện sắp xảy ra, mười ngón tay căng thẳng nắm lấy chăn, tâm thần thấp thỏm không yên giống như lúc mới kết hôn.

Nàng lại có nam nhân.

Một chàng trai trẻ có bản lĩnh.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, hắn là một nam nhân sẽ làm nàng sinh con.

Bà chủ cảm thấy trái tim thiếu nữ nhảy nhót.

Mà bên ngoài, Diêm Ngọc đẩy Lý Nguyên tới trước cửa, sau đó kéo cánh tay hắn, ghé vào bên tai nhẹ giọng nói: “Nhớ nhẹ nhàng, Tiết tỷ tỷ là nữ nhân không giống ta, đêm nay chàng phải ăn no nha, về sau đừng đi lặng lẽ để mắt tới những nữ nhân khác nữa.”