TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 105: Ước chiến

Một giây tiếp theo, thiếu niên tay cầm trường đao, một đao phá không, xé rách không khí, liên miên không dứt, đao gào thét mà bổ xuống.

Nương theo đó là ánh đao như tuyết đổ, từ trên trời giáng xuống, đánh về phía mặt đất, còn chưa tới nhưng bụi bậm đã văng khắp nơi, bụi mù cuồn cuộn.

Nhưng đao vẫn chưa chạm đất.

Bởi vì năm ngón tay kia nắm chặt chuôi đao, lần này chém không, không khí đã phát ra tiếng nổ như tiếng sấm ban ngày, trực tiếp nổ vang trong tiểu đình vô danh.

Khí lưu xung quanh đánh ra hai bên nhấc lên như sóng dữ, thổi tung bụi bặm khắp nơi!

Tạp dịch và người xếp dỡ hàng qua lại đều dừng chân quan sát.

“Vẫn là trường đao sảng khoái!” Lý Nguyên khen ngợi, sau đó hắn thu đao, hành lễ, rồi nhìn về phía Lý gia, nói: “Lão sư, một đao của học sinh, như thế nào?”

Lý gia còn chưa kịp phản ứng, thật lâu sau mới nói: “Xuân lôi khởi phạm âm, kinh chập sinh long ngâm, dược uyên tùy quỷ khóc… Đây là dấu hiệu vào đại thành, không phải đốn ngộ thì không thể được!

Một đao xuân lôi này của con, nổi lên Phạn âm…… con……”

Lý Nguyên nói: “Đệ tử không phụ kỳ vọng của lão sư, may mắn ngộ được một đao.”

Hô hấp của Lý gia đột nhiên dồn dập lên, hai mắt nóng rực của lão nhìn thiếu niên trước mắt, luôn miệng nói: “Tốt! Tốt! Tốt!!!”

Tiếp theo khóe môi lão nhếch lên, giật giật, nhịn không được mà cười ha ha, sau đó nói: “Ngũ lão nhi hắn có một đệ tử thiên tài, chẳng lẽ đệ tử của Lý Vũ ta không phải là thiên tài?

Vốn định nhường thì nhường, nhưng chuyện nhà ở, sớm mấy tháng muộn mấy tháng cũng không sao.

Nhưng nếu con chỉ tốn hơn ba tháng đã luyện Xuân Lôi đến trình độ này, gian phòng kia con có thể ở được.

Chúng ta cẩn thận, khiêm tốn, nhưng không phải nhẫn nại, nhẫn nhục.

Lý Nguyên, nếu ta ước một trận đồng môn chiến cho con, con có dám ứng chiến không?”

Lý Nguyên yên lặng quét mắt nhìn “119~190” của mình, lại quét mắt nhìn “140(180)~145(210)” của Lý gia, thản nhiên nói: “Nguyên, không tranh không đoạt, nhưng nếu là đồ vật vốn của Nguyên bị người đoạt đi, nếu lão sư của Nguyên cũng bị người làm mất mặt mũi, vậy Nguyên sẽ không ngồi yên không để ý tới…”

Hắn hơi nhắm mắt, ôm quyền, lẳng lặng nói: “Nguyên, không dám làm lão sư thất vọng.”

……

Đầu đường cuối ngõ Ngân Khê bắt đầu lưu truyền một câu chuyện.

Hai đệ tử của cung phụng Huyết Đao Môn muốn đọ sức trên lôi đài trước Vọng Khê lâu.

Hai cung phụng này, một người là Lý gia trấn thủ chợ đen, một người là Ngũ gia quản lý chợ sáng, có thể nói là ngang tài ngang sức.

Mà nguyên nhân của trận ước chiến trận lôi đài này cũng bắt đầu được mọi người biết bến.

“Khó trách Tiểu Lý gia đã theo Lý gia hơn ba tháng rồi còn chưa lấy được lệnh bài của đệ tử nội môn, thì ra là có người chặn đồ.”

“Bây giờ ngươi mới biết? Chuyện này, ta đã sớm hiểu được. Tiểu Lý gia người ta cũng thầm hiểu rõ, vậy nên…… nhẫn nhục hơn một tháng tới bây giờ mới ước chiến.”

“Tiểu Lý gia vẫn hơi xúc động, hắn là cửu phẩm dùng cung, mà ta nghe nói đệ tử của Ngũ gia lại dùng đao.”

“Ta biết, thiên tài dùng đao Triệu Tử Mục của võ quán Trường Thanh phường Tử Sùng mà.

Cha của y là cửu phẩm, bây giờ y cũng nhập cửu phẩm, y vào Huyết Đao Môn cùng một lúc với Tiểu Lý gia.

Chẳng qua Triệu Tử Mục trực tiếp trở thành đệ tử ngoại môn, còn Tiểu Lý gia lại là đệ tử ngoại vi.

Sau đó hai người đều được Ngũ gia và Lý gia nhìn trúng và thu làm đệ tử.

Nhưng phủ đệ ở khu vực trung tâm Ngân Khê chỉ có nhiêu đó…… nhà chỉ còn một, danh ngạch lại có hai người.

Bình thường một năm khó gặp, bây giờ lại thoáng cái gặp được hai người, đương nhiên là muốn đấu một trận.

Nhưng ta vẫn không coi trọng Tiểu Lý gia…

Tuy Tiểu Lý gia cũng nhập phẩm, nhưng nghe nói là đi ra từ hoang dã, công pháp còn phải tu lại.

Triệu Tử Mục thì xuất thân từ võ quán chính tông, vốn tu luyện công pháp tương thích với Ngũ gia, thậm chí là tương thích với công pháp Huyết Đao Môn.

Hơn nữa trường cung khó dùng trên lôi đài, một tên bắn lệch thì sẽ không còn cơ hội ra tay nữa.

Trận này khó lắm… Tiểu Lý gia…… bốc đồng rồi.”

Trong Thiên Hương lâu, Vân Nương đang lắc mông đi ra từ phường khách nhân đột nhiên nghe được tiếng nghị luận, lại gần nghe một chút, nàng lập tức hứng thú.

“Lôi đài chiến? Tiểu Lý gia đối chiến Triệu Tử Mục?”

“Tiểu Lý gia nha……” Vân Nương đột nhiên nhớ lại thiếu niên lang nói chuyện với mình cả đêm, hì hì nở nụ cười.

Bên cạnh có cô nương hô: “Vân Nương, lúc trước Tiểu Lý gia còn tới tìm ngươi, ta vẫn còn nhớ.”

Vân Nương vung khăn hương nói: “Chuyện đã qua lâu rồi, nhắc lại làm gì vậy? Khi đó Tiểu Lý gia là đến lần đầu, đừng nói lung tung nữa.”

Lại có cô nương gọi: “Cùng đi xem đi.”

“Đi cái gì mà đi, không được đi.” Vân Nương nói xong, nhưng nàng suy nghĩ một chút lại không nhịn được, tò mò nói: “Ai sẽ thắng?”

Thiên Hương lâu, xem như là một tòa lầu tin tức nhỏ, trong lầu các cô nương tiếp khách từ khắp nơi, có chuyện gì không thể nhắc tới dăm ba câu?

Một trong hai người nhảy ra nói: “Nhất định là đệ tử của Ngũ gia sẽ thắng!”

Ngũ gia, quản lý chợ sáng, thanh lâu này cũng do hắn quản.

Các cô nương Thiên Hương Lâu đương nhiên cũng phải ủng hộ Triệu Tử Mục.

……

Chợ đen, đám tạp dịch và tiểu thương quanh năm lăn lộn trên chợ đen cũng không có lựa chọn, phần lớn đều ủng hộ Lý Nguyên, dù sao ở một mức độ nào đó, Lý Nguyên cũng đại biểu cho thể diện của chợ đen.

Nếu chưa từng thấy một đao mà Lý Nguyên chém ra trong đình nhỏ vô danh, những người này đều cảm thấy Lý Nguyên thua chắc rồi.

Nhưng hiện giờ, có không ít người lại ôm tâm tình xem long tranh hổ đấu, họ đã sớm đặt vị trí ở Vọng Khê lâu, chuẩn bị đến ngày liền đi xem chiến.

Trong Huyết Đao Môn.

Sáng nay, Huyết Đao Môn cũng đang cử hành cuộc họp hàng tuần thường lệ.

Ánh mặt trời xuyên qua lầu các khí phái, chiếu vào trong một tòa lầu các nằm ở trung tâm quần thể kiến trúc hùng vĩ.

Trong đại sảnh, trên chiếc ghế thứ hai ngồi một người trung niên mặt trắng anh tuấn và hơi hơi âm nhu.

Đây chính là phó môn chủ Huyết Đao Môn —— Ngư Triều Cẩn.

Mà ngồi ở chính giữa lại là một cường giả cơ bắp với râu quai nón, hắn hơi nghiêng đầu, tay chống má liếc nhìn mấy người phía dưới, hai mắt híp lại như hổ bệnh, quanh người tản ra khí tức thượng vị giả.

Đây là môn chủ Huyết Đao Môn —— Thiết Sát.

“Các tiểu tử kia rất có tinh thần nhỉ, đã lâu không thấy lôi đài chiến, nguyên nhân từ đâu?” Thiết Sát hiển nhiên không biết nhiều về chuyện bên dưới, nhưng Huyết Đao Môn quả thật rất ít lôi đài chiến, dù sao cùng một môn phái thì sao lại hiếu chiến?

Hắn vừa nói xong, đã có một trung niên nhân tướng mạo hơi nho nhã, hai tay thon dài, đứng dậy nói: “Khởi bẩm môn chủ, nguyên nhân đại khái là Lý cung phụng không muốn thấy đệ tử của ta an an ổn ổn thăng chức, cho nên mới xúi giục đệ tử của y đến đánh lôi đài.”

“Có đúng như vậy không?”

Ngũ gia tên là Ngũ Liên, cũng chính là trung niên nhân này. Lúc này y tiếp tục đem sự tình nói lại một lần, y cũng không dám giấu diếm, nhưng trong giọng điệu lại rất có trọng điểm.

Y ỷ vào Lý Vũ cần thường xuyên tọa trấn chợ đen và không tới họp buổi sáng, cho nên mới nói như vậy.

Thiết Sát lại tâm tư thông minh, nghe xong trực tiếp đánh nhịp nói: “Vậy thì đánh đi, ai thắng người đó thăng đệ tử nội môn trước.”

Dứt lời, hắn nghiêng đầu nhìn Ngư Triều Cẩn, nói: “Ngư phó môn chủ, ngươi có ý kiến gì không?”

Ngư Triều Cẩn bình tĩnh nói: “Môn chủ quyết định, ta không có ý kiến.”

Thiết Sát ngoáy mũi, búng ra ngoài, nói: “Vậy ngươi nghĩ ai sẽ thắng?”

Ngư Triều Cẩn không nhìn bộ dạng dã man của môn chủ, nói: “Mọi người đều biết, Triệu Tử Mục là một thiếu niên có thiên phú không tồi.

Pháp môn của y tu luyện vốn bắt nguồn từ võ quán Trường Thanh, pháp môn này rất tương thích với Huyết Đao Môn ta, thậm chí là đao pháp của Ngũ cung phụng, cho nên y mới được Ngũ cung phụng thu làm đệ tử.

Mà Lý Nguyên kia thì đến từ phường Tiểu Mặc, không biết học hương dã công pháp từ chỗ nào, thế mà lăn lộn vào được cửu phẩm, hơn nữa còn dùng cung.

À…… Nghe nói gần đây hắn đao luyện không tệ, có lẽ là vì bỏ ra ba tháng luyện đao cho nên cảm thấy mình có thể đi ra so đấu với người khác một phen.”

“Ồ? Nghe ngươi nói như vậy, vậy là ngươi cảm thấy Triệu Tử Mục sẽ thắng?” Thiết Sát liếc mắt, nhìn phó môn chủ.

Hai người quan hệ bất hòa, trong môn đều biết.

Không khí lúc này… lại lên nữa rồi.

Trưởng lão và cung phụng đều không nói lời nào.

Ngư Triều Cẩn ngẩng đầu, nhìn râu quai nón, thản nhiên nói: “Không sai.”

Sau đó, y lại sờ sờ cằm không râu, khóe môi nhếch lên nói: “Môn chủ không lẽ cảm thấy Lý Nguyên kia có thể thắng chứ?”

“Không sai!” Thiết Sát mắt trừng như chuông đồng, từ trên cao nhìn xuống Ngư Triều Cẩn, và gằn từng chữ nói: “Ta chính là cảm thấy hắn sẽ thắng.”

Ngư Triều Cẩn đảo mắt, sắc mặt nghiêm nghị như kiếm, đối chọi gay gắt nói: “Không bằng đánh một ván cược?”

“Vậy thì cược

Người thua, phạt ba ly rượu trước mặt mọi người.” Thiết Sát quyết định.

Ngư Triều Cẩn đương nhiên cũng sẽ không sư tử há mồm về phương diện này, phạt ba chén rượu đủ để làm mất mặt người khác, y mỉm cười nói: “Một lời đã định.”

Thiết Sát nói: “Lôi đài chiến định khi nào?”

Ngũ Liên vội nói: “Khởi bẩm môn chủ, định tại ba ngày sau.”

“Ba ngày sau……”

Thiết Sát ngoáy mũi, nói: “Dời thời gian, lùi lại bảy ngày sau.

Và sau đó tung tin đồn nói với tất cả người ở huyện Sơn Bảo…

Hai vị hào kiệt thế hệ trẻ Huyết Đao Môn ta sắp quyết chiến ở Vọng Khê lâu.

Đúng rồi, nói cả chuyện đối cược giữa ta và Ngư phó môn chủ, đến lúc đó, tất cả chúng ta đều đi xem.”

Hắn nói chữ “phó”, lại mỉm cười với Ngư Triều Cẩn.

Ngư Triều Cẩn nhắm mắt, cúi đầu, trên mặt phủ một tầng lo lắng.