Ngày hôm sau.
Bốn nha hoàn vào nhà, ở trong sương phòng phía tây của nữ quyến viện.
Các nàng với bà chủ là quan hệ thân cận, tự nhiên cũng hiểu được tại sao bà chủ muốn đưa các nàng tới, cho nên đều vui vẻ mà tới, nhìn thần sắc Lý Nguyên cũng hoàn toàn là đang nhìn cô gia.
Sau đó, Lý Nguyên đi chuẩn bị hồ sơ, bốn người này là người trong nhà hắn.
Đêm nay, tòa nhà lớn này cuối cùng cũng có thêm chút nhân khí.
Còn Lý Nguyên thì đi bộ trong nội đường.
Đi được nửa ngày, đỉnh đầu hắn truyền đến tiếng “Chim tước giẫm đạp đầu cành”.
Lý Nguyên hắng giọng một cái, thử hô to: “chiếp~~~”
Trên đỉnh đầu cũng truyền đến một tiếng “chiếp~~~”
Lý Nguyên giống như tiếp được tín hiệu, tiếp tục hô một tiếng “Chiếp chiếp~~(chờ, ta ném đồ ăn)”
“Chiếp? (Ngươi?)
Lý Nguyên vội vã chạy đến nhà ăn và múc một ít gạo.
Ngay sau đó, hắn lại đến sân và hét lên “chiếp~(đến ăn)”
Nhưng trong sân đã không còn tiếng động, hắn nhìn trái nhìn phải, con chim kia đã bay mất rồi.
Lý Nguyên bận bịu cả buổi tối để tìm chim, phát ra tiếng hót để “thuần chim”, nhưng vẫn thất bại……
Lý do rất đơn giản: chim rất ít và giao tiếp không suôn sẻ.
Ngày xuân vốn rất nhiều chim sẻ, nhưng thiên tai hoang dã này, người đói mắt xanh sẽ bắn chim, ăn chim, làm sao tới phiên hắn thuần hóa chim?
Mắt thấy canh ba đã qua, Lý Nguyên đành phải từ bỏ, về phòng ôm nương tử ngủ.
Ngày hôm sau, hắn tiếp tục tìm kiếm chim.
Đợi nửa ngày, rốt cục nhìn thấy hai con chim sẻ bay tới, đậu trên đầu cành.
Hắn huýt lên “Chiếp chiếp”, trong tay múc gạo rải ra “Rào rào”.
Lý Nguyên: “Chiếp~~(đến ăn)
Chim sẻ: “Chiếp~~(Nguy hiểm)
Lý Nguyên: “Chiếp chiếp~~(ta, không nguy hiểm)
Chim sẻ: “Chiếp~~(Nguy hiểm)
Trên thực tế, chim sẻ có thể ở đây nói chuyện với hắn, đã là một biểu hiện của mối quan hệ thân thiện rồi, nếu mỗi ngày đều có thể nói chuyện như vậy, bảo đảm chim sẻ được thuần phục. Nhưng Lý Nguyên biết một khi những con chim sẻ này bay đi, chưa chắc có thể bay về…
Mà hiện giờ hắn thật sự không có tuyến đường thu thập tình báo, dù sao hắn có quá nhiều bí mật, chuyện hắn muốn làm cũng không thể tiết lộ, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào những dã thú này.
Kết quả là, Lý Nguyên khẽ cắn môi, nhìn lướt qua “337 điểm” còn lại của mình, lại liếc nhìn “Thuần Thú cấp chuyên gia (1/80)”.
Thêm điểm!
Hắn nhấn vào dấu “++” sau “Thuần Thú cấp chuyên gia (1/80)”.
Ngay lập tức, 80 điểm biến mất.
“Thuần Thú cấp chuyên gia (1/80)” biến thành “Thuần Thú cấp tông sư (1/160)”.
Cùng với đó là một ký ức mới được sinh ra.
Hắn cố gắng thuần phục dã thú hung ác, sau khi đầu rơi máu chảy và bồi hồi bên bờ vực tử vong, hắn rút kinh nghiệm xương máu, bế quan đốn ngộ, cuối cùng sinh ra một loại “lực tương tác với dã thú”.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Hắn nhận ra rằng khả năng của mình không đủ để thực hiện bước cuối cùng này, hắn đã vượt qua vô vàn sông núi và cố gắng tìm kiếm “hy vọng”.
Cuối cùng, hắn đã làm được.
Hắn gặp một dị nhân với khuôn mặt mơ hồ, dị nhân chỉ điểm cho hắn, mà hắn cũng ở dưới chỉ điểm này đột nhiên tiến bộ mạnh, đợi đến khi lần nữa trở về, hắn phát hiện những kia dã thú hung ác đã bắt đầu nghe theo lời của hắn.
Dù cho hắn không làm gì cả, dã thú hung ác cũng sẽ nghe hắn sai khiến, mà dã thú nhỏ yếu sợ người lạ cũng sẽ không e ngại hắn nữa, chỉ cần hắn lộ ra thiện ý và nụ cười, những động vật nhỏ kia sẽ nhu thuận tiến đến bên cạnh hắn.
Cuối cùng hắn cũng hiểu rằng “mối quan hệ với động vật” của hắn đã tăng lên rất nhiều.
“Không tệ lắm.”
“Có vẻ như…… Vậy thì tiếp tục thêm điểm.”
“Ta rất cần thông tin.”
Lý Nguyên sau “++” của “Thuần Thú cấp tông sư (1/160)”
Chà……
159 điểm không còn, số điểm còn lại biến thành 98 điểm.
“Thuần Thú cấp tông sư (1/160)” cũng biến thành “Thuần Thú cấp tông sư (160/160)”.
Ký ức mới, lại sinh ra.
Dị nhân chỉ điểm, tự thân giác ngộ, trường kỳ thực chiến, làm cho kinh nghiệm thuần thú của hắn càng thêm phong phú.
Hắn cảm thấy mình đang từng bước từng bước tăng lên, thoáng qua lại là trôi qua mấy năm, thủ đoạn thuần thú của hắn càng ngày càng cao minh.
Ngày này… hắn đột nhiên dừng bước lại, ngồi xổm bên cạnh một tảng đá nho nhỏ, trong đất dưới tảng đá kia đang có kiến đi lại, mà tứ chi con kiến đang nhẹ nhàng di chuyển, những động tác kia giống như có nhịp điệu kỳ diệu nào đó.
Hắn lập tức nhìn đến ngây dại.
Hắn như vừa khám phá ra một thế giới hoàn toàn mới.
Đôi mắt của hắn nóng lên, có lẽ… sự kết thúc của thuần thú chỉ là khởi đầu mà thôi.
Ký ức biến mất, Thuần Thú cấp tông sư cũng đã đạt tới viên mãn.
Nhưng hiển nhiên, lực lượng này chỉ là cơ sở của một lực lượng mạnh hơn.
Lý Nguyên nhắm mắt lại cảm nhận biến hóa của bản thân, ngoại trừ “lực tương tác với dã thú càng mạnh”, hắn lại đạt được một năng lực càng kỳ diệu — “có tỷ lệ nhất định nghe hiểu được côn trùng”.
Lý Nguyên cảm ngộ, tiêu hóa những ký ức này, thật lâu sau hắn mới ngẩng đầu, thở phào nhẹ nhõm, sau đó lộ ra mỉm cười.
……
Chạng vạng tối, mặt trời chiều nhuộm lên một tầng đỏ ửng mỏng cho ngôi nhà.
Tòa nhà số 38 trong nội thành Huyết Đao Môn, thiếu niên mặt tươi cười, cầm gạo vừa tản bộ trong sân nội đường, vừa vung gạo.
Mà ở dưới chân hắn là những con chim sẻ nhát gan kia đang an tâm mổ thóc, giống như không hề sợ hãi thiếu niên này.
Người và chim chóc, hiện ra một màn hài hòa cực độ.
Lý Nguyên nói: “Chiếp chiếp chiếp~~”( nếu như trong huyện xảy ra xung đột, các ngươi trở về nói cho ta biết)
Một con chim sẻ: “Chiếp chiếp~”(cái gì là huyện)
Một con chim sẻ khác: “Chiếp chiếp~”(cái gì xảy ra)
Lại một con chim sẻ: “Chiếp chiếp~” (cái gì gọi là xung đột)
Con chim sẻ thứ tư: “Chiếp chiếp~~(cái gì gọi là nói)
Lý Nguyên: …
Hắn đơn giản hóa một chút, nói: “chiếp~~ chiếp~~ chiếp~~”(đại nguy hiểm, trở về, ở đâu)
Chim sẻ: “chiếp~~”(được)
Lý Nguyên cảm thấy rất không đáng tin cậy.
……
Sáng sớm hôm sau.
Có ba con chim sẻ bay trở về và líu lo “Chiếp chiếp” ở trên nóc nhà Lý Nguyên.
Lý Nguyên chạy ra khỏi nhà và cho gạo ăn.
Diêm nương tử tò mò nhìn, hỏi: “Tướng công, những con chim này thật gần gũi với chàng nha.”
Lý Nguyên nói: “Chiếp~~(đến ăn đi)
Diêm nương tử hơi im lặng, nhưng vẫn hứng thú nhìn.
Đám chim sẻ tuy sợ hãi con thú hai chân đáng sợ Diêm nương tử, nhưng có Lý Nguyên nên chúng nó lại cảm thấy thân thiết, liền bay xuống, một đám cứ “chiếp” mãi không ngừng.
“Nguy hiểm, ở bên kia.”
“Nguy hiểm, ở bên kia.”
Một số chim sẻ nhảy về phía đông, một số nhảy về phía tây.
Lý Nguyên hỏi: “Chiếp~??? (Nguy hiểm gì)
Chim sẻ nói: “Chiếp~~(nguy hiểm, nguy hiểm!)
Lý Nguyên thở dài, hắn nhớ Tiểu Hoàng.
Chuyện thuần thú không chỉ là xem tư chất của thuần thú sư, mà còn phải xem đối tượng thuần thú.
Tiểu Hoàng chính là đối tượng không tồi, nó gần như được xem là lão hổ mở linh trí rồi… Nhưng những con chim sẻ này……
Thông tin này thật sự không có giá trị tham khảo.
Lý Nguyên thật sự muốn thuần phục một con dã thú có thể tìm hiểu tin tức cho hắn, sợ là phải dạy lại "ngữ văn tiểu học" cho đám dã thú này một lần nữa.
Hoặc là nói, hắn cần tìm kiếm những dã thú đã mở linh trí rồi.
“Yêu thú……”
“Xem ra cần phải có yêu thú thích hợp mới có thể dò xét tin tức cho ta.”
“Có lẽ có cơ hội vẫn là phải đi chợ đen nhìn xem, nói không chừng có thể may mắn gặp được người bán chút yêu thú cửu phẩm yếu đuối…”
Trong lòng Lý Nguyên thì thào.
Hắn rắc hết gạo trong tay, rồi cứ ngồi như vậy một lát.
Quả nhiên, vạn sự đều không dễ dàng, sao có thể nghĩ cái gì là có cái đó.
Nhưng dù hắn không thể nắm bắt thông tin chính xác thông qua dã thú, nhưng lại có thể thông qua dã thú để xác định được “khu vực cực kỳ nguy hiểm”, từ đó tránh ngộ nhập loại nguy hiểm thập tử vô sinh.
Đây cũng không phải là một loại thu hoạch sao?
…
Lý Nguyên đang suy tư, đột nhiên nhớ tới sáng nay bà chủ có khả năng tới, vì thế liền đi ra ngoài sớm, đi đến cửa nội thành chờ đón người.
Một lát sau, cổng thành mở ra, phía xa có một cỗ xe ngựa xa lạ chạy vào.
Rèm xe ngựa vén lên, lộ ra một khuôn mặt một nam nhân.
Nam nhân nhìn thấy Lý Nguyên, ánh mắt sáng lên và hét lên: “Lý sư đệ! Đang chờ gì à?”
Lý Nguyên nhìn qua, thấy hơi quen mặt, hiển nhiên là ngày đó từng gặp ở Huyết Nộ đường, mà quanh người y đang bay lượn chữ số “52~60”, nên hắn hành lễ nói: “Vị sư huynh này là…”
Nam nhân kia cười ha hả nói: “Ta tên là Tào Lễ.”
“Tào sư huynh.” Lý Nguyên nói: “Ta đang đợi bà nương nhà ta. Còn ngươi? Đi đâu về vậy?”
“Bà nương?” Tào Lễ sửng sốt, chợt ha hả nói: “Mua vài nha hoàn và nữ quyến của Ngụy gia, rất xinh tươi, sư đệ có muốn xem không?”
Lúc này Lý Nguyên mới chú ý tới trong bóng tối phía sau y dường như có vài bóng dáng nữ tử, hắn hơi suy nghĩ nói: “Những nữ tử Ngụy gia này liệu có rắc rối gì không?”
“Rắc rồi gì? Võ công cũng đã bị phế, có thể làm gì được?” Tào Lễ cười, tay trái tay phải kéo lại một nữ nhân, nói: “Sau này các nàng đều là nha hoàn nhà ta, không còn là người của Ngụy gia nữa.”
Dứt lời, Tào Lễ buông rèm xe xuống.
Xe ngựa đi xa.
Lý Nguyên nhìn xe ngựa kia, chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Chỉ chốc lát sau, lại có một chiếc xe ngựa đến, rèm vải xốc lên, bên trong hiện ra khuôn mặt quyến rũ của Tiết Ngưng, phụ nhân được tưới nhuần nên lộ ra vẻ rạng rỡ, trong mắt lóe lên ý vị hạnh phúc.
Nàng thấy Lý Nguyên liền không kìm lòng được mà nhẹ nhàng vẫy tay.
Dừng xe…
Nha hoàn thúc ngựa cười hì hì, hô: “Tiểu Lý gia.”
Lý Nguyên vội vã lên xe.
Vừa mới lên, bà chủ liền nhào tới “ưm” một tiếng, tiết trời ấm dần, trên người cũng chủ yếu là váy lụa, như thế càng có mấy phần tình thú khác lúc trời lạnh.
Tiểu biệt thắng tân hôn, nhân gian thường có hồng trần ý, trong xe không lớn, tình ý miên man.