TRUYỆN FULL

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 118: Chương 118

Trước đó Vương Kha nghĩ rằng Thương Nguyệt đã bị An Như Cố siêu độ, cho nên đã quyết tâm ở bên cạnh hoa hồng trắng.

Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cậu ta phát hiện, hóa ra Thương Nguyệt không bị siêu độ, cô ấy sống rất tốt, vì vậy nên nảy sinh sự xúc động.

Cậu ta nhìn gương mặt xinh đẹp của đối phương, mặt đỏ bừng, tai nóng ran, ngượng ngùng bày tỏ lòng mình: “Nếu như cô đã thích tôi như thế, biết đâu chúng ta có thể tìm hiểu đối phương, tôi muốn biết rốt cuộc kiếp trước đã xảy ra chuyện gì, làm cho cô mê luyến tôi như vậy?”

Vợ chồng Trương Linh đang nghe lén: !!!

Vợ chồng Trương Linh bị dọa sợ, suýt nữa thì xông ra cắt ngang lời con trai nói.

Điên rồi hả? Con trai bọn họ thế mà muốn có tình yêu giữa người và quỷ.

Vương Kha tưởng rằng mình bày tỏ tấm lòng sẽ khiến Thương Nguyệt vui mừng, dù sao kiếp trước cô ấy cũng thích cậu ta mà, nguyện ý xuống địa ngục cũng muốn câu hồn cậu ta đi.

Nhưng mà người đối diện nhìn cậu ta với vẻ mặt kỳ quái, liếc qua liếc lại, mãi lát sau vẫn không trả lời.

Vương Kha:???

Thương Nguyệt nhìn thật kỹ gương mặt Vương Kha, cô ấy phát hiện mình chẳng nảy sinh chút tình cảm nào cả, sau đó thở dài nói: “Kiếp trước chúng ta đâu có chuyện gì đâu, đơn giản mà nói, do lúc đó tôi háo sắc mà thôi.”

Vương Kha: ???

Sau đó Thương Nguyệt nhìn Vương Kha từ đầu đến chân, nhìn y hệt đang chọn thịt heo, mắt ẩn chứa sự… khinh thường. Rồi lại lắc đầu, dường như gương mặt của cậu ta không xứng để cô ấy nhìn: “Hầy, anh và trước kia hoàn toàn không giống nhau, khí chất phóng khoáng khiến tôi động lòng cũng chẳng có. Quả nhiên sau khi uống canh Mạnh Bà, thì không còn là một người nữa.”

Sau đó cô ấy nhớ ra gì đó, tìm trong túi áo, lấy một ít tiền, đặt trên tay Vương kha: “Nghe nói anh sắp làm đám cưới nhỉ? Đây là tiền mừng cưới, cũng đúng thôi… À ở hiện đại gọi là phí bồi thường tổn thất tinh thần.”

Đây là tiền lương An Như Cố đưa cho cô ấy, bình thường chẳng tiêu gì cả, cất hết vào một chỗ.

Vương Kha: …

Sau khi nói xong, Thương Nguyệt thoải mái rời khỏi điện, khi đi ngang qua chỗ vợ chồng Trương Linh đang sợ hãi đứng ngoài cửa, cô ấy thấy xung quanh không có ai, thế là đưa tay lên móc tròng mắt của mình ra, lộ rõ hốc mắt đẫm máu, dọa hai vợ chồng kia hét lớn.

Thương Nguyệt lạnh lùng mỉm cười, sau đó từ từ nhét tròng mắt lại, đắc ý vô cùng.

Khi cô ấy ở bên cạnh An Như Cố nên chỉ có thể giả vờ làm một người bình thường, rồi nói chuyện với những người phàm đến Đạo Quán dâng hương, khiến cho cô ấy quên mình là một nữ quỷ, suýt nữa thì nghĩ mình là người.

Hừ! Như vậy mới đúng chứ, cô ấy có pháp lực cao cường, là quỷ mạnh mẽ có thể làm chủ cuộc sống!

Nhưng đúng lúc này, giọng nói trong trẻo như suối chảy truyền đến: “Không được phép làm khách hành hương sợ hãi.”

Thương Nguyệt đột nhiên cảm thấy như bị mắc nghẹn, đành phải hậm hực rời đi.

Ánh mắt vợ chồng Trương Linh nhìn An Như Cố lập tức thay đổi, nữ quỷ đáng sợ như vậy mà lại nghe lời đại sư răm rắp.

Quá mạnh mẽ, đại sư quả thực quá mạnh mẽ!

Khi Vương Kha ra ngoài, nhìn cậu ta còn hoảng hốt hơn bố mẹ của mình vừa bị dọa.

An Như Cố thấy tò mò, nên quay sang hỏi Thương Nguyệt: “Khi nãy hai người nói gì vậy?”

Thương Nguyệt ôm điện thoại nhìn ảnh của chủ blog rồi đỏ mặt, hờ hững nói: “Không có gì, hình như anh ta muốn phát triển tình yêu giữa người và quỷ, nhưng tôi không đồng ý.”

An Như Cố: …

Sao bây giờ người sống lại to gan thế nhỉ?

An Như Cố xoa cằm, cụp mắt xuống, suy nhớ lại bát tự và tướng mạo của Vương Kha, sau đó đã hiểu ra.

Vương Kha này Kim Thủy vượng, người Kim Thủy vượng thường có dáng vẻ nhà thơ, chỉ cần bạn có thể nghĩ, thì bất kể chuyện lãng mạn nào người đó cũng có thể làm được, Dạng người này, quả thực có thể sẵn sàng yêu đương với ma quỷ.

Cô tò mò nên đã bấm tay tính toán nhân duyên cậu ta. Tính cách lăng nhăng, hôn nhân với bạn gái hiện tại không bền, những cuộc hôn nhân sau đó cũng gập ghềnh.

Khi cô đang suy tính, chợt truyền đến tiếng bước chân, có hai người đàn ông tiến vào.

An Như Cố nhìn người đàn ông trung niên, cảm thấy khá quen, cô nhớ lại thân phận của đối phương rồi chào hỏi: “Bác sĩ Tôn.”

Bác sĩ Tôn là bác sĩ ở thôn bọn họ, khi cô đi ngang qua trạm y tế thì thường nhìn thấy ông ấy.

Bác sĩ Tôn năm nay hơn 40 tuổi, không mặc áo blouse trắng, chỉ mặc áo T-shirt đơn giản và quần dài. Đứng bên cạnh là một người đàn ông trẻ tuổi hơn, khoảng 30 tuổi, tướng mạo khôi ngô tuấn tú. Mắt thâm đen, tóc rối bời, hình như ngủ không đủ giấc.

Hai người nghe tiếng nhìn về phía An Như Cố.

Mặt cô trắng nõn, mắt trong veo, môi đỏ thắm. Cô rất đẹp, nhưng lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách, khiến người khác không dám lại gần.