Thương Nguyệt nắm chặt điện thoại trong tay, ánh mắt láo liêng, cô ấy cảm thấy lời An Như Cố nói có hàm ý sâu xa. Vì dạo gần đây Thương Nguyệt đang đu idol.
Cô ấy là một người cuồng nhan sắc, nếu không thì chẳng thích thư sinh nghèo kia, không những vậy sau khi chồng chết, lại còn nhớ mãi không quên nữa chứ.
Không phải vì tình cảm sâu đậm, mà do cô ấy rất thích khuôn mặt của người kia.
Một thư sinh nghèo kiết xác, cố gắng chen chân để gặp mình, tướng mạo lại khôi ngô tuấn tú, nhìn yếu ớt, lộ ra dáng vẻ bị bệnh nặng, mặt tái nhợt. Nhưng khi ngâm thơ đối chữ lại phóng khoáng.
Dù sao cô ấy cũng không tìm được người hợp tâm ý của mình.
Nhưng đến khi cô ấy lên mạng, thì mới phát hiện ra, hóa ra thế giới bên ngoài lại rộng lớn đến vậy, so với chồng trước thì càng có nhiều người văn nhược nho nhã, càng hợp ý cô ấy hơn.
Trong danh sách follow của Thương Nguyệt đã có hơn 30 chủ blog phù hợp với gu thẩm mỹ cổ trang của cô ấy.
Trong đó có một chủ blog tên là [Sơn Hải], thường xuyên đăng tải những tấm ảnh mặc trang phục cổ trang, một lần đăng hơn 9 kiểu chụp khác nhau, đẹp trai đến mức khiến cô ấy mặt đỏ tim run.
Cô ấy hận không thể đổi lương duyên kiếp trước của mình thành chủ blog này.
Ở thời đại công nghệ thông tin phát triển, bị nhiều mỹ nam trùng kích, dáng vẻ của Vương lang quân đã tan thành mây khói.
Dù sao Vương lang quân cũng vi phạm ước hẹn, đã phản bội mình, nên cô ấy chẳng thấy chột dạ gì hết.
Thương Nguyệt không suy nghĩ nữa, phụ họa An Như Cố: “Đu idol thôi mà, quan trọng là tôi thấy vui. Tôi nhớ trước kia, mỗi khi có mỹ nam ra đường, bọn họ ngồi trên xe ngựa, những cô gái đứng ven đường sẽ cầm hoa hoặc trái cây ném vào xe mấy người đó, suýt chút nữa khiến bọn họ bị thương, đây chắc là nhóm đu idol đời đầu đúng không.”
An Như Cố: “Quả thực là vậy…”
…
Một nhà ba người Trương Linh chưa chính thức đến thăm hỏi An Như Cố, vừa hay có lịch trống, cho nên đã quyết định nhân dịp này đến Xuất Vân Quán dâng hương.
Bọn họ vui vẻ đi lên núi Xuất Vân, kết quả lại nhìn thấy một người trong Đạo Quán, ba người đột nhiên bị dọa sợ đến mức muốn xuất hồn.
Một cô gái xinh đẹp đứng trong Đạo Quán đang bưng đồ, gương mặt kia cho dù hóa thành tro bọn họ cũng nhận ra, đây chính là ác quỷ muốn lấy hồn phách của con trai bọn họ!
Nữ quỷ đó đã dùng phép thuật định thân họ lại, rồi dáng vẻ đáng sợ khi muốn câu hồn con trai mình, như hiện mồn một trước mắt họ.
Bọn họ sợ hãi quá mức, mặt trắng bệch.
Tại sao nữ quỷ đó lại ở Đạo Quán, đại sư nói sẽ chiêu độ cô ấy mà?
Thương Nguyệt nghe được tiếng động, quay đầu lại nhìn bọn họ, cô ấy làm thế càng khiến bọn họ sợ hãi hơn.
Hai vợ chồng vội vàng ôm lấy con trai mình, nhìn hệt như kangaroo bảo vệ con, sợ con trai bị ác quỷ câu hồn đi mất.
“Đừng sợ, đừng sợ, mẹ bảo vệ con!”
“Cho dù có chết, cả nhà chúng ta phải chết cùng nhau.”
Vương Kha: …
Hình như không cần thiết lắm nhỉ.
Vương Kha thở dài một hơi: “Đây là Đạo Quán, có đại sư ở đây, bố mẹ đừng hoảng hốt.”
Lúc này vợ chồng Trương Linh mới nhớ ra, lúng túng buông tay, nhưng vẫn không dám đến gần Đạo Quán, dù sao chỗ này cũng có một nữ quỷ như lang như hổ.
An Như Cố nghe thấy tiếng động, bước ra ngoài, trấn an họ: “Không sao, cô ấy không hại mọi người đâu, vào đây đi.”
Tại đây hệt như thế giới của quỷ, chỉ có mỗi An Như Cố làm chỗ dựa duy nhất cho vợ chồng họ.
Bọn họ đồng ý, sau đó nhắm mắt đi vào Đạo Quán. Sau khi mở mắt ra, bị hình ảnh trước mắt dọa sợ.
Nữ quỷ kia đang nói chuyện với người thường, không những vậy còn hướng dẫn người ta dâng hương: “Một lần thắp 3 nén hương, học theo tôi, làm như thế này nè.”
Vợ chồng Trương Linh: …
Lẽ nào trí nhớ có họ bị xáo trộn, nữ quỷ này sao nhìn y hệt con người vậy?
Đúng lúc bọn họ đang hoài nghi nhân sinh, Vương Kha đứng đó dường như đã quyết tâm, đi đến cạnh Thương Nguyệt đang nhàn rỗi nhìn họ, kéo tay cô ấy rồi dẫn sang chỗ khác.
Bọn họ đi ra khỏi chính điện, đi đến một chỗ khá xa.
Vợ chồng Trương Linh: ???
Bọn họ vội vàng đi theo sau, đứng cạnh khung cửa, lặng lẽ nhìn vào trong, sợ con trai mình bị nữ quỷ ăn mất.
Vương Kha không hề biết bố mẹ mình đi theo, lấy tay gãi đầu. Dạo này cậu ta khá phiền não, khi biết được kiếp trước mình có vợ, không những thế người vợ này còn tìm đến tận cửa. Cảm thấy vợ kiếp trước có tình cảm sâu đậm với mình, khiến cậu ta run sợ, cảm thấy động lòng.
Khi cậu ta nhận ra mình phân tâm, nên đã xin lỗi bạn gái, nhưng không thể nào khống chế được lòng mình. Một bên là hoa hồng đỏ nồng nhiệt, một bên là hoa hồng trắng dịu dàng không màng danh lợi, lựa chọn ai cũng không được, quá khó khăn.