TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 2237: Thời đại biến đổi (5)

Lý Hạo nhìn y, cười cười: “Đây không phải là vong ân phụ nghĩa hay sao? Huống chi, ta không phải cổ Nhân Vương, tiền bối vì sao lại nói như vậy? Không quả quyết cũng tốt, hay là cái khác, tiền bối nghĩ như thế nào, cũng không quan trọng! Võ sư Ngân Nguyệt ta, từ trước đến nay chỉ cầu tâm thuận! Cầu cho tâm ta có thể an! Võ sư Ngân Nguyệt ta, chiến đấu vô số năm tháng, giết đối thủ, biết rõ lưu lại truyền thừa, về sau sẽ chịu tai họa ngập đầu, nhưng vẫn không cắt đứt truyền thừa của người ta, không hủy đường lui của người ta… ở góc độ của tiền bối mà nhìn, có lẽ sẽ không phải phù hợp với tác phong của cổ Nhân Vương, diệt cỏ tận gốc mới là chính đạo.”

“Thế nhưng… mỗi thời đại đều khác nhau, mỗi thời đại đều có đặc điểm của riêng mình, đây là đặc điểm của võ sư Ngân Nguyệt ta, trong mắt của ta, có lẽ hơi cổ hủ, nhưng cũng không phải cặn bã, vậy vì sao phải vứt bỏ chứ?”

Trương An im lặng cũng không nói gì.

Lý Hạo thấy thế lại nói: “Vậy thì chờ ta làm xong việc trong tay, sẽ đưa tiền bối về Đại học võ khoa Viên Bình vậy!”

Trương An cũng không lên tiếng.

Lý Hạo khẽ khom người, cũng lui ra khỏi di tích.

Trong nháy mắt, di tích yên tĩnh trở lại.

Trương An im lặng nhìn theo phương hướng hắn rời đi, y không nói gì, có lẽ là không muốn nói, có lẽ là không nguyện ý nói, có lẽ là vì một tia kiêu ngạo của Tân Võ vẫn còn tàn lưu kia.

Y không muốn để bản thân lộ ra vẻ thảm hại, mặc dù, trong con mắt của mọi người, y đã rất thảm hại.

Thành Bạch Nguyệt.

Lý Hạo ra khỏi di tích, quay đầu nhìn thoáng qua, đứng yên một hồi, cũng không tiếp tục lưu lại.

Thân hình loé lên, rất nhanh biến mất ngay tại chỗ.

Tại căn cứ Võ Vệ Quân.

Giờ còn có người lưu thủ, nhưng đều là một số siêu năng hậu cần.

Trong nháy mắt, khi Lý Hạo xuất hiện, tất cả mọi người đều kinh ngạc, rất nhanh một vị siêu năng lưu thủ nhanh chóng hiển hiện, vội vàng khom người, vẻ mặt sùng bái: “Xin chào Đô đốc!”

“Ừm.”

Lý Hạo cười cười gật gật đầu: “Vẫn ổn chứ?”

“Vẫn… vẫn ổn.”

Siêu năng lưu thủ kia có chút khẩn trương.

Năm ngoái, trước tiên một đội lớn của Võ Vệ Quân đã tới thành Thiên Tinh, rất nhanh, Lý Hạo dẫn theo đoàn Liệp Ma của hắn cũng rời khỏi căn cứ Võ Vệ Quân, ở đây, chỉ còn lại mấy người bọn họ lưu thủ.

Bây giờ, Võ Vệ Quân đổi tên thành quân Liệp Ma, cũng có danh tiếng không nhỏ.

Hầu Bộ Trưởng ngày xưa, Lý Hạo ngày xưa, bây giờ đều là danh tiếng hiển hách, thậm chí đã chiếm đoạt toàn bộ Thiên Tinh.

Hôm nay, màn trời hiển hiện, bọn họ cũng nhìn thấy, biết việc bốn nước xâm lấn đã trở thành quá khứ, đều rất kích động, lúc này đột nhiên nhìn thấy Lý Hạo trở về, bọn họ vừa khẩn trương vừa kích động không yên.

“Đô đốc… ngài…”

“Trở về xem chút thôi, mặt khác, các lão chiến sĩ của Võ Vệ Quân, ngày mai đều sẽ trở lại, ở đây nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày.”

“Bọn họ sắp về rồi sao?”

Siêu năng lưu thủ kích động nói: “Vậy bọn người Hầu Bộ Trưởng và thiên phu trưởng đều sẽ trở về sao?”

“Bọn họ…”

Lý Hạo dừng một chút: “Tạm thời không về, chủ yếu là Võ Vệ Quân.”

Siêu năng lưu thủ lộ vẻ hơi thất vọng, rất nhanh lại vui vẻ nói: “Vậy cũng rất tốt, Đô đốc… vậy…vậy ta lập tức sắp xếp người quét dọn vệ sinh, sắp xếp một chút, để tránh khi họ trở về không cách nào vào ở được.”

“Ừm, ngươi đi làm đi, ta tự đi dạo là được.”

“Đô đốc…”

“Đi đi.”

“Vâng.”

Mấy vị siêu năng, cũng không dám nhiều lời, nhanh chóng rời đi, người người đều kích động.

….

Mà Lý Hạo đi một vòng quanh căn cứ.

Rất nhanh, lại đến ngắm bãi biển bên ngoài trụ sở , ngồi trên bãi cát, nghĩ đến một số việc.

Ngày đó, tại đây, hắn và Lưu Long một lần lại một lần ngây ngô bổ đao vào mặt biển.

Cũng là ở đây, hắn lần đầu tiên dẫn đoàn Liệp Ma tiến hành săn bắn trên quy mô lớn, mà đối thủ, chính là một đám hải tặc, chuyện cũ dường như chỉ mới hôm qua, nhưng giờ khắc này, lại hình như rất xa vời.

Nam nhân chém biển kia, nam nhân luôn mặc áo khoác kia cũng không còn nữa.

Giờ khắc này, bỗng nhiên cô độc không gì sánh được.

Tại Ngân thành, người bảo hộ hắn là Viên Thạc và Lưu Long đều đã mất đi, tiểu đội Liệp Ma còn có mấy người, nhưng bọn họ cũng không theo Lý Hạo thời gian dài như Lưu Long và Viên Thạc, mà bây giờ, bọn họ đều đã không còn.

Phụ mẫu không còn, Tiểu Viễn cũng mất, sư phụ cũng mất, người mà mình gọi là lão đại cũng mất…

Kể từ khi rời khỏi Ngân thành đến bây giờ, thực lực đã trở nên cực mạnh, quyền khuynh thiên hạ, nhưng… ngay cả một người để nói chuyện cũng không có.

Giờ phút này, hắn đột nhiên rất hi vọng, có người ở bên cạnh trò chuyện cùng hắn.

Sự cô độc vô biên khiến hắn có chút nghẹt thở.

Đến hôm nay… tất cả mọi thứ, cũng không phải là thứ mà hắn theo đuổi, kẻ thù của hắn, đến bây giờ còn đang tiêu dao.

Quê hương của hắn, cho đến bây giờ trên bầu trời vẫn còn phong ấn tồn tại, đang phong ấn một tồn tại đáng sợ.

Nhìn như một con đường bằng phẳng, nhưng… mục tiêu khi rời khỏi Ngân thành, đến nay vẫn chưa hoàn thành, ngược lại đã mất rất nhiều người.

Hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bầu rượu.

Lý Hạo uống một ngụm, đã mất đi hương vị tinh khiết mãnh liệt ngày xưa, chỉ còn lại vị chua chát, có lẽ… xen lẫn sự chua sót của gió biển.

“Kể từ hôm nay… ta sẽ sống vì chính mình…”

Thì thào một tiếng, mỉm cười nói: “Ai bảo bọn hắn… quản không được ta nữa rồi!”

Là các ngươi đã mặc kệ ta.

Trên mặt lộ ra vẻ tươi cười bướng bỉnh, giống như một đứa bé không có phụ huynh quản thúc vậy, Lý Hạo cười có chút tùy tiện, các ngươi đều mặc kệ ta, vậy ta… cũng không làm đứa bé ngoan nữa!

Một ngày này, Lý Hạo đều uống rượu, một bầu rồi lại một bầu, hắn không biết mình đã uống bao nhiêu, dù sao cũng không say nổi.