Càn Vô Lượng thầm nghĩ.
Còn có... Trương An, thực sự không đến.
Đô đốc!
Ngươi... Ngươi có nghĩ tới không??
Y lộ ra chút vẻ trào phúng, y kỳ thật rất sợ chết, cũng âm thầm lừa gạt Lý Hạo làm chút chuyện, ví dụ, Đô đốc lấy đi thần văn chữ “Đạo”, Trương An không có cách nào rời khỏi di tích.
Nhưng mà... Khoảnh khắc chia tay, y trộm đi một cỗ thi thể từ di tích Thiên Tinh, lén đưa cho Trương An.
Nếu Trương An thật sự nguyện ý, kỳ thật... Trương An trải qua nhiều lần đổi đạo đổi thân thể, cũng có hy vọng, chính mình đổi đạo thành công, ngưng tụ thân thể. Lấy tinh thần lực Thánh Nhân đỉnh phong của gã, cho dù chỉ là tiến vào Nhật Nguyệt ngũ trọng, cho dù giống như Lý Hạo, đều là thực lực 24 mạch, đối phương...hẳn là cũng có thể đối phó với một vị Thánh Nhân.
Nhưng mà... Người ta không đến!
Đô đốc, ngươi đã đoán không?
Lý Hạo đều có thể đối phó, Trương An đổi đạo, thay đổi thân thể, không cần thần văn chữ “Đạo” của Lý Hạo, chỉ là giới hạn thiên địa hiện giờ, gã cường hãn đến mức đó, sau khi tiến vào di tích lại mạnh mẽ phá vỡ một ít đạo mạch, chẳng lẽ giết không được một vị Thánh Nhân sao?
Nhưng mà... Cuối cùng không thể mong chờ gì được ở đối phương.
Y biết, đô đốc có thể không quan tâm.
Nhưng mà... Ta quan tâm!
Càn Vô Lượng nghĩ, có chút bất đắc dĩ, nhìn về phía bốn phía, chết rất nhiều người, Nam Quyền đã chết, Kim Thương chết, Ngọc La Sát chết, còn có nhiều võ sư thế hệ trước đã chết, còn có Sắc Ma Phích Lịch Thối kia nữa, không biết từ khi nào bị người ta đánh chết ở chỗ xa....
Trận chiến này, hoàn toàn thất bại.
......
“Khụ khụ khụ!”
Trên không trung, Trịnh Công cười, quơ tay thu hồi Thành Chủ ấn giữa trời.
“Bên kia vẫn luôn muốn tiêu diệt các ngươi, không thể thành công... Các ngươi ngược lại tự chui đầu vào lưới, xem ra, trận chiến này là ta thắng, mặc dù đã chết không ít người, nhưng tiêu diệt được các ngươi cũng đáng giá.”
Gã nhanh chóng từ bốn phương tám hướng rút ra năng lượng, trên người cũng chảy xuôi rất nhiều nước suối sinh mệnh, thực lực Bất Hủ rung chuyển, khôi phục một ít thương thế.
Nhìn về phía đầu Lý Hạo nơi xa, cười nói: “Lý Hạo, ngươi còn có cái gì để bạo không?”
Lý Hạo không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn đống hài cốt cách đó không xa.
Đó là lão sư của mình.
Nhìn xung quanh, ít đi rất người quen.
Lại nhìn Trịnh Công nhanh chóng khôi phục, đối phương vẫn chưa lập tức ra tay, hình như rất cảnh giác, sợ Lý Hạo còn có thủ đoạn gì nữa, lại bạo cái gì đó, phải chuẩn bị chu toàn.
Thân thể gầy yếu của Lý Hạo khôi phục một chút, không nói gì, chỉ là cất bước đi về phía Trịnh Công.
Trịnh Công hơi cau mày: “Ngươi còn hù dọa ta sao? Tinh Không kiếm đều bạo rồi, ngươi còn có cái gì có thể bạo?”
Lý Hạo không nói một lời, từng bước một đi về phía gã, đi tới bên cạnh xương trắng của Viên Thạc, ngồi xổm xuống, Viên Thạc hình như đã hoàn toàn chết đi.
Tinh Không kiếm tự bạo, một kích cuối cùng đã phá vỡ tất cả kiên trì của Viên Thạc.
Lý Hạo nhẹ nhàng vuốt ve bạch cốt, nhìn về phía dưới, mọi người còn đang chiến đấu, có người còn đang dần chết đi.
Hắn mỉm cười: “Trận chiến này, ta từng nghĩ tới một kết thúc như vậy... Chỉ là không nghĩ tới, không phải là ta chết trước, mà là mọi người còn nhanh hơn ta... Ta nghĩ, ta đi trước một bước, ta không thể nhìn thấy cảnh này, cũng có thể cho ta một chút an ủi...”
“Ta cũng muốn giống như Nhân Vương, ta không chết, bằng hữu không chết, chiến hữu không chết, một người trấn quan ải vạn người không thể qua... Đáng tiếc... Ta không thể làm được, làm cho tất cả mọi người thất vọng!”
“Bất quá, hết thảy tới nước này rồi... Lý Hạo ta há có thể cam tâm??”
Lý Hạo cười một tiếng, trên đỉnh đầu, thần văn chữ “Đạo” tàn phá kia không ngừng xoay vòng, hắn nhìn về phía mọi người, nhìn quanh bốn phương: “Trận chiến này nếu có thể thắng, ta nhất định sẽ giết sạch tất cả hạng người trái với tâm ý của ta! Tân Võ cũng tốt, Hồng Nguyệt cũng được, phản đồ cũng tốt, hay là cái khác... Trận chiến hôm nay, Lý Hạo không còn trở ngại nữa, không thẹn với lương tâm, Ngân Nguyệt vẫn là Ngân Nguyệt của chúng ta!”
Không thẹn với lương tâm!
Võ sư tu tâm, lòng ta không còn áy náy, ta không nợ bất cứ kẻ nào, những người trước mắt này mới là thứ ta theo đuổi, biết rõ phải chết vẫn thẳng tiến không lùi... Lý Hạo ta, còn cần quan tâm đến suy nghĩ của người khác sao?
Cách đó không xa, Trịnh Công hơi biến sắc, tiếp theo, cười lạnh một tiếng: “Ngươi thắng à?”
Sau một khắc, đột nhiên một quyền xuyên thủng hư không, đánh về phía Lý Hạo.
Gã mơ hồ có chút bất an!
Tuy rằng, Lý Hạo giờ phút này đã không còn chiến lực nữa, nhưng gã vẫn có chút bất an.
Mà giờ khắc này, Lý Hạo hơi cúi người: “Sau trận chiến này, nếu không thể phục sinh chư vị, cường địch thiên hạ, ta tận trảm chi. Sau khi tế điện chư vị, Lý Hạo dành hết một đời, đều sẽ nghĩ biện pháp cứu sống chư vị, ta sẽ không dễ dàng đi chết!”
Nói xong, cười một tiếng, bỗng nhiên, bầu trời nứt ra, Hạo Tinh Giới mở ra!
Giờ khắc này, hài cốt trước mặt lập tức hồi sinh, thanh âm Viên Thạc truyền đến: “Đã sớm như vậy rồi!!”
Hài cốt cường đại kia bỗng nhiên nhảy thẳng vào Hạo Tinh Giới!
“Không cần suy nghĩ nhiều, ta không còn cứu được, chờ đợi ngươi đến đây, kích hoạt ngũ hành, dương uy Ngũ Cầm môn ta!”
Hài cốt rơi vào trong Hạo Tinh Giới, bỗng nhiên tứ phân ngũ liệt!
Năm cái thần văn bao phủ thiên địa!
Khu vực Ngũ Hành giờ phút này, tất cả đại đạo cường đại gần như bị bao trùm trong nháy mắt, thanh âm Viên Thạc vang lên: “Buông ra ngăn cản, để cho ta nuốt ngũ hành!”
Trong nháy mắt, một số người từ bỏ đối kháng với cảm giác khó chịu khi bị tước đoạt.