Trong chớp mắt, một lượng lớn ngũ hành chi đạo bị lấy đi.
Mà Lý Hạo cũng khẽ thở dài một tiếng, bởi vì ngay khắc này, một ít cường giả am hiểu ngũ hành chi đạo bị tước đoạt đi ngũ hành chi lực, trong nháy mắt bị cường địch đánh chết!
Thậm chí ngay cả Hầu Tiêu Trần cũng bị một kiếm xuyên qua, hỏa hành chi lực trên người trong nháy mắt tiêu tán, y chỉ yên lặng nhìn Lý Hạo, rất là bình tĩnh, Hỏa Phượng thương trong tay hình như mất đi ánh sáng.
Hầu Tiêu Trần chỉ nhìn, lộ ra một ít tươi cười nhàn nhạt, há miệng, trong nháy mắt, ầm ầm ting nổ tung!
Ta... Dường như không có cơ hội cưới Tiểu Ngọc rồi..
Trong Hạo Tinh Giới, Viên Thạc chia làm năm, hóa thành năm thần văn phủ xuống thiên địa, đạo mạch bị nuốt, nếu không có cường địch ở bên cạnh, có lẽ chỉ là thần thông tiêu tán, nhưng có cường địch ở bên cạnh, thần thông tiêu tán có nghĩa là tử vong.
Mà giờ phút này, sắc mặt Trịnh Công kịch liệt biến đổi, đánh ra một quyền, nhưng thần văn chữ “Đạo” lóe ra ánh sáng rực rỡ, ngăn trở một quyền này.
Tiếp theo, năm văn tự dường như đã ăn no.
Trong nháy mắt trở về, tiến vào trong thần văn chữ “Đạo”, thanh âm Viên Thạc vang lên, mang theo một ít ý cười: “Đồ đệ tốt, ngươi đã giết hai vị Thánh Nhân, cho lão sư... Quá nghiện?”
“Được!”
Sau một khắc, ánh mắt Lý Hạo ảm đạm, trong nháy mắt, thần văn chữ “Đạo” dung nhập vào trong cơ thể, giờ khắc này, hiện ra cũng không phải khí tức của Lý Hạo, mà là của Viên Thạc.
Trên mặt “Lý Hạo” nở một nụ cười, cười ha ha: “Lão tử... Cũng có thể giết thánh!”
Dứt lời, đánh ra một quyền, ngũ hành bộc phát, thiên băng địa liệt.
Oanh!
Trịnh Công bị một quyền này đánh bay, vừa muốn đánh trả, bỗng nhiên, thiên địa đại thế áp chế, chớp mắt, một cái lồng giam hiện lên.
Trong nháy mắt, nhốt gã trong đó.
“Lý Hạo” từng bước đi vào trong đó, cười nói: “Thiên địa ngũ hành, trong lĩnh vực, ta vô địch!”
Một quyền, oanh!
Hổ khiếu sơn lâm!
Thoáng như mãnh hổ xuất kích, một quyền, Trịnh Công trực tiếp bị đánh gãy cánh tay, có chút không thể tin được, muốn đi nhưng không thể!
Tiếp theo, giận dữ gầm thét: “Giết! Tất cả đều giết cho ta, giết bọn họ... Phá thứ này...”
“Tâm Hỏa Viên, viên cũng vô địch!”
Lại tới một quyền, viên hầu gào rống, đánh cho đối phương trực tiếp nứt ra.
“Thận Thủy Hổ, hổ khiếu vân thiên!”
Hổ trảo hiện ra, răng rắc, bẻ gãy cánh tay của đối phương, lại tiếp một trảo, xuyên qua ngực đối phương, Trịnh Công chỉ cảm thấy không thể tin được, muốn đánh trả nhưng lập tức đã bị áp chế.
“Ta nuốt ngũ hành chi lực, thiên hạ ngũ hành do ta chấp chưởng, đồ đệ ta nắm giữ đều không thuần thục hơn ta, hắn có thể đồ thánh, ta cũng có thể!”
Ngũ hành bộc phát, lồng giam áp súc, oanh!
Hai người gần như mặt đối mặt, người dính người.
“Lý Hạo” bỗng nhiên ôm lấy, hoặc là khóa lại đối phương, nụ cười xán lạn: “Gấu Ôm chi thuật, giỏi nhất cận chiến! Vỡ!”
Oanh!
Tiếng nổ lớn truyền ra, năm con đại long trong nháy mắt xoắn nát thân thể đối phương.
Trịnh Công nóng nảy!
“Các ngươi dám... Giờ phút này lui đi, ta cũng không truy cứu nữa... Ngươi dám giết ta? Phụ thân ta đã đạt tới cảnh giới Bán Đế, vừa ra lần hồi phục thứ hai, cha ta chắc chắn vô địch thiên hạ....”
“Lý Hạo... Viên Thạc, thiên hạ này còn phong ấn một vị Đế Tôn, Đế Tôn của Hồng Nguyệt thế giới, ta vừa chết, phụ thân ta tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, chỉ có hợp tác, liên thủ đối phó Hồng Nguyệt Đế Tôn, mới là đường sống....”
Trong miệng “Lý Hạo” truyền ra tiếng cười của Viên Thạc: “Không phải còn chưa bắt đầu lần hồi phục thứ hai sao?? Ngươi cứ chậm rãi chờ phụ thân ngươi đến báo thù đi... Bây giờ... Chúng ta trước tiên tìm ngươi báo thù!”
“Hỗn trướng, là các ngươi chủ động tập kích Vô Biên thành...”
“Lý Hạo” lại lộ ra nụ cười: “Nếu không phải các ngươi bức bách quá mức, một lòng muốn giết chúng ta, sao có thể đến mức này...”
Hư ảnh Trịnh Công hiện ra, giờ phút này, cũng là hoảng hốt.
Viên Thạc nuốt ngũ hành, dung nhập vào đạo văn của Lý Hạo, chiến lực trong nháy mắt tăng vọt, trong khi gã không còn đỉnh phong nữa, giờ phút này, thân thể lại càng bị trực tiếp xoắn nát, gã biết, chính mình nguy hiểm, nhất thời gầm lên một tiếng, trong tay hiện ra Thành Chủ ấn, lại hiện lên từng luồng quang mang!
Mà ngay lúc này, thần văn chữ “Đạo” lập tức chui vào trong Thành Chủ ấn, đó là ý chí của Lý Hạo, giờ khắc này, hắn thấy được một hư ảnh, quát lớn một tiếng: “Trương Chí Tôn, ngươi muốn trợ trụ vi ngược?”
Âm thanh của đại đạo rung động!
Trong Thành Chủ ấn, hư ảnh đó có chút lay động, giờ khắc này, hình như có chút tỉnh táo, hư ảnh vốn vô linh bỗng nhiên giống như có một chút linh tính, mở hai mắt hư vô, giống như nhìn thấu cái gì đó, nhìn thấu âm thanh này.
Giờ phút này, đại ấn rung động, một tiếng thở dài không thể nghe thấy, vang vọng khắp bốn phương.
Tiếp theo, Thành Chủ đại ấn bỗng nhiên vỡ vụn!
Bành một tiếng, tinh thần lực của Trịnh Công trong nháy mắt tan rã, mang theo một chút không dám tin: “Làm sao có thể... Thành Chủ ấn vô linh...”
Đó chỉ là một kiện binh khí!
Chí Tôn cũng không lưu lại bất kỳ linh tính nào ở trong đó, làm sao có thể tự mình sụp đổ?
Chuyện này là không thể!
Lần này, tinh thần lực của gã bị thương nặng.
Còn giọng Lý Hạo chậm rãi vang lên: “Kẻ phản bội... Bất kỳ thời đại nào đều sẽ không nhận được sự giúp đỡ, chỉ có hình phạt!”
Tiếp theo, thanh âm Viên Thạc vang lên: “Ngươi...tốt nhất vẫn là chết đi!”
Oanh!
Một quyền này, Ngũ Hành bộc phát, oanh nổ thiên địa!