TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1992: Bài binh bố trận (1)

Ngân thành.

Thành cực bắc của Thiên Tinh vương triều.

Thành nhỏ mấy triệu người, vốn dĩ cũng không được bao nhiêu người để ý, bao nhiều người biết đến.

Nhưng sau khi từng vị cường giả của Ngân thành quật khởi, sau khi tin tức của bát đại gia truyền ra, rất nhanh Ngân thành trở thành mục tiêu chú ý của rất nhiều người.

Ánh Hồng Nguyệt của tam đại tổ chức, Lý Hạo người chấp chưởng phủ Đô đốc Thiên Tinh, Viên Thạc đã dạy học nhiều năm ở Ngân thành, Lưu Long thống soái quân Liệp Ma…

Những người này, đều đến từ cái địa phương nhỏ mang tên Ngân thành này.

Chỉ là một thành nhỏ vẻn vẹn trăm vạn người mà thôi.

Vùng đất bần hàn, vùng đất cực bắc.

Nhưng hôm nay, Ngân thành lần nữa trở thành trung tâm hội tụ, trung tâm chú ý của thiên hạ.

Bởi vì… Lý Hạo đã đến.

Không chỉ Lý Hạo, Đại Ly đối diện Thương Sơn cũng tới.

Tục ngữ có câu, càng về gần đến quê hương thì trong lòng càng trở nên hồi hộp.

Chiến hạm càng lúc càng tiến gần Ngân thành, Lý Hạo đứng ở trên boong thuyền, nhìn về phía phương xa, hoang vu, vắng lặng, đó chính là đặc sắc của Ngân Nguyệt, ngày xưa cảm thấy thành nhỏ này cũng rất náo nhiệt, nhưng sau khi biết được sự phồn hoa của Trung bộ, quay lại so sánh… Ngân thành thực sự quá hoang vu.

Ngân thành lớn như vậy, ngay cả một tòa cao ốc cao một chút cũng không có.

Trong thành thị, cũng không có bao nhiêu xe ô tô, rất nhiều người vẫn là đạp xe, đi bộ.

Ngân thành, lẻ loi đứng lặng dưới chân Thương Sơn.

Mà nghe nói, nơi đây mười vạn năm trước là vùng đất hạch tâm của thiên địa, năm đó, Kiếm thành chính là ở đây, chỉ là Ngân thành bây giờ cũng không phải là Kiếm thành, mà chỉ là một tòa thành thị xây dựng lại ở vị trí trước kia của Kiếm thành mà thôi.

Giờ phút này, bên cạnh Lý Hạo có không ít người.

Vương Thự trưởng cũng ở trên boong thuyền.

Lúc này, nhìn về phía xa xa kia thấy được Ngân thành mờ mờ ảo ảo hiện ra, có chút thổn thức, khẽ thờ dài: “Kiếm thành… quả nhiên đã biến mất.”

Thành đứng đầu bát thành, trung tâm của thiên địa.

Bây giờ… chỉ còn lại một tòa thành nhỏ lẻ loi đứng lặng ở đó.

Lý Hạo cũng không đáp lời, mà là ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Lần nữa trở lại phạm vi Ngân thành, hắn lại thấy được cái bát quái đồ kia, rõ ràng hơn trước nhiều, lần này không cần Hồng Ảnh kích thích bản thân, hắn đã trực tiếp nhìn thấy được.

Trong mắt, lóe lên Tinh Quang.

Đó là một cái bát quái đồ cực lớn, bao trùm toàn bộ Ngân thành.

Tám sợi dây!

Trong đó, một sợi kết nối với Lý Hạo, khá thô to, mấy sợi khác thì kết nối với phương khác… Lý Hạo khẽ nhíu mày, mấy đầu trong đó có chút suy yếu, có lẽ là bởi vì thần binh vỡ nát gây ra.

Thế nhưng… phương hướng của những sợi dây đó không đúng.

Lý Hạo nhíu mày không nói.

Phương hướng của sợi dây hồng kia, chỉ thẳng vào đối diện Thương Sơn.

Ánh Hồng Nguyệt… không ở Ngân Nguyệt hoặc ba tỉnh phía bắc hay sao?

Gã đang ở Đại Ly đối diện với Thương Sơn hay sao?

Hoặc là đang cùng Đại Ly hợp tác hành động?

Từng suy nghĩ lóe lên, bát quái đồ không rõ lắm, bởi vì hắn đang ở bên ngoài Ngân thành, nhưng Lý Hạo vẫn có thể nhìn thấy, lại cẩn thận xem xét, bởi vì khoảng cách quá xa, lần này không thấy được huyễn ảnh của tiên tổ, cũng không thấy được cánh cửa ở sâu trong tinh không kia.

Hắn biết đó là cái gì, là Tinh Môn.

Nghe nói đó là thông đạo rời khỏi thế giới này, thông đạo thông ra thế giới chủ.

Ngày đó, hắn từng ở phụ cận Tinh Môn, thấy được cái gì đó hoặc là một con quái vật đang ngồi xếp bằng, giờ khắc này Lý Hạo có chút hồ nghi, đó là cái gì?

Còn nữa, Tinh Môn bát quái đồ, rốt cục là cái gì?

Lý Hạo nhỏ giọng nói: “Vương Thự Trưởng, bát quái đồ trên không trung của Tinh Môn kia, ta đã từng nói qua với ngươi một lần, ngươi cũng chưa nói cho ta biết, đó rốt cục là gì…”

Vương Thự Trưởng chần chờ một chút, mở miệng nói: “Ta không chắc cho lắm, Tinh Môn chính là Tinh môn… nhưng ngươi nói bát quái đồ, có thể là Càn Khôn Bát Quái Trấn Thiên Trận của vùng đất Ngân Nguyệt! Đó là một trận pháp do tám thành hình thành, chỉ là năm đó bị phá vỡ, dẫn đến tám đại chủ thành mất đi liên lạc… tại sao lại xuất hiện ở đây… có thể là do Kiếm thành hoặc là do phó trận.”

Càn Khôn Bát Quái Trấn Thiên Trận!

Cái này Lý Hạo biết, năm đó bát đại chủ thành, chính là xây dựng trận pháp này, cũng là huyết Đế Tôn một đao cắt vùng đất Ngân Nguyệt ra, sau khi phân cắt thành tám phần, đã tạo ra một loại trận pháp trấn áp thiên địa.

Không để thiên địa sinh ra ý thức, để tránh thoát ly chủ thế giới.

Nhưng hôm nay, bát quái đồ này lại hiển hiện trên bầu trời của Ngân thành.

Hàm nghĩa trong đó cũng không ít.

Ngân thành vùng đất này, không ít đồ tốt, bao gồm thạch môn, nghe nói là vùng đất truyền thừa của bát đại gia, trước đó Lý Hạo đã phát hiện một cánh cửa đá.

Mà năng lượng trong cửa đá cũng chính là lực lượng hỗn hợp của bát đại gia, giờ đây xem ra có thể là lực lượng của trận pháp, có nhằm vào tính đặc thù của Hồng Ảnh.

Mà lực lượng Hồng Ảnh, là do Ánh Hồng Nguyệt tạo ra.

Hồng Ảnh, Viên Thạc đã từng nói, đây là một loại lực lượng của khôi lỗi.

Lực lượng của bát đại gia, nhằm vào loại lực lượng này.

Lúc trước, Lý Hạo ở Ngân thành còn từng gây ra một lần bạo tạc, hắn từng nghĩ tới, gặp được Ánh Hồng Nguyệt, dùng lực lượng của bát đại gia để nổ chết gã… kết quả phát hiện, trên người Ánh Hồng Nguyệt kỳ thực không có Hồng Ảnh chi lực gì cả.

Giờ phút này, lần nữa trở về khu vực Ngân thành, Lý Hạo trong lúc nhất thời lóe lên rất nhiều suy nghĩ.

Hắn nhìn Ngân thành nơi xa kia.

Bên cạnh, cũng có mấy người đang nhìn ra phương xa.

Rất nhiều người, kỳ thực cảm thấy rất hứng thú với Ngân thành, chỉ là không có cơ hội đến thăm, bây giờ thấy được Ngân thành, so với Ngân thành trong tưởng tượng hoàn toàn khác biệt, không có ầm ầm sóng dậy, không có khí tức mãi mãi lưu truyền.

Chỉ có… lụi bại.

Đây chính là Ngân thành hay sao?

Chiến hạm bay thẳng về phía Ngân thành, sau lưng, mấy trăm vạn quân đội, giống như châu chấu, âm thanh soàn soạt không ngừng, dẫm đến mặt đất cũng muốn sụp đổ, cũng đang nhanh chóng tiến gần Ngân thành.

Đất rung núi chuyển!