TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1993: Bài binh bố trận (2)

Ngân thành.

Cửa thành rách nát, Triệu Thự trưởng giờ phút này đang ở nơi đây, không chỉ có lão, Kim Thương cùng mấy vị võ sư khác, giờ phút này sắc mặt tái nhợt, đều đang nhìn về phía xa xa.

Bên người Kim Thương, một vị lão nhân có chút cổ quái nói: “Đó chính là đồ đệ của Viên Thạc hay sao?”

Trên boong thuyền, một người đứng lặng.

Cách rất xa, cũng có thể nhìn thấy kim quang trên người.

Những người này, mấy năm trước đã từng đến Đại Ly, đương nhiên là biết đến Viên Thạc, nhưng không ngờ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đồ đệ của Viên Thạc cũng có thể lập nên một sự nghiệp lớn như vậy.

Vô số quân đội kia… mặc kệ chiến lực như thế nào, tối thiểu nhìn cũng có thể dọa người.

Trên chiến hạm cực lớn, cũng đứng lặng rất nhiều quân khải giáp.

Lão bằng hữu năm đó, bây giờ cũng chỉ có thể làm trợ thủ cho người này… không thể không nói, giang hồ trong mắt võ sư Ngân Nguyệt và trong mắt Lý Hạo đích thực là không giống nhau, bọn họ chưa từng nghĩ qua, người giang hồ, cũng có thể đi đến bước này.

Ánh mắt Kim Thương cũng có chút phức tạp, gật gật đầu: “Là hắn, Ma Kiếm Lý Hạo, ba năm trước… hoặc nên nói là bốn năm trước, quan môn đệ tử của Viên Thạc, nhưng ngay từ đầu chỉ là học văn, bây giờ lại đi theo võ đạo.”

Mấy vị võ sư cũng biết một ít tình huống, hai ngày này, toàn bộ Ngân thành đều đang nghị luận về Lý Hạo.

Nhưng tất cả đều cảm thấy có chút mơ màng.

Nửa năm trước, Lý Hạo còn ở Ngân thành làm một tiểu tuần kiểm đấy.

Nửa năm sau, lại có thể thống lĩnh mấy trăm vạn đại quân, trở về nghênh chiến với Đại Ly, quả thực là long trời lỡ đất.

Mấy người đang nói, trên chiến hạm, một bóng người đằng không mà tới.

Hư không giống như có chút chấn động, Lý Hạo thân ảnh hiển hiện, lộ ra nụ cười: “Triệu Thự trưởng, Kim Thương tiền bối, chư vị tiền bối… Lý Hạo hữu lễ!”

Triệu Thự trưởng cũng có chút thổn thức.

Nhìn thoáng qua Lý Hạo, ho nhẹ một tiếng, lộ ra nụ cười: “Chỉ một thời gian ngắn không gặp, Đô đốc càng thêm anh minh thần võ.”

“Triệu Thự trưởng nói đùa.”

Triệu Thự trưởng vẫn mang theo nụ cười như cũ: “Đây là lời nói thật, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc để nói những chuyện này, Đô đốc hiệu triệu các nơi ở phương bắc, tề tụ về nơi này, nghênh chiến Đại Ly, Triệu Thự Quang Hành Chính Tổng Thự của Ngân Nguyệt, cũng phụng mệnh mà tới, cũng xin chỉ thị của Đô đốc!”

Lý Hạo khẽ nhướng mày.

Nhìn thoáng qua vị lão quan trên quan trường này, đã chấp chính ở ở Ngân Nguyệt gần 40 năm, không thể không nói, tốc độ trở mặt của vị này đúng là không giống bình thường.

Hắn không nghĩ gì xấu cả.

Mà là cảm thấy, vị Triệu Thự trưởng này tại thời khắc mấu chốt, rất thú vị.

Vùng đất Ngân Nguyệt, Triệu Thự Quang trước giờ vẫn luôn là lãnh tụ tối cao.

Triệu Thự trưởng đã nắm quyền ở tại đây mấy chục năm, vẫn luôn luôn trù bị, nhưng giờ phút này, Lý Hạo vừa đến, trước xưng Đô đốc, sau lại nói nghe theo chỉ thị… trước đó Lý Hạo còn có chút ý nghĩ, nhưng giờ đây vị này ngược lại là đã trải bằng con đường này.

“Triệu Thự trưởng nói đùa.”

Lý Hạo cười nói: “Vùng đất Ngân Nguyệt, toàn bộ nhờ Thự trưởng nhiều năm qua hết lòng chiếu cố, mới có ngày hôm nay, các nơi ở phương bắc, trên đường còn có người chết cóng, duy chỉ có Ngân Nguyệt, ai nấy tối thiểu có thể ăn no mặc ấm, công lao của Thự trưởng không thể không có.”

“Mọi người đều ra sức cả.”

Triệu Thự trưởng cười cười, lại nhìn đám người đang lần lượt đáp xuống kia, cũng không quá khách sáo: “Đô đốc, đường xa mà đến, vốn nên bày tiệc tẩy trần… nhưng chuyện quá khẩn cấp, chi bằng mở cuộc họp trước vậy?”

“Cũng được!”

Lý Hạo khẽ gật đầu, nói xong, liếc nhìn bầu trời.

Giờ phút này, bầu trời dường như có mưa rơi lất phất.

Trong cơ thể của Lý Hạo, huyết mạch có chút ba động, có chút rung chuyển.

Sau một khắc, khí tức cường hãn của Lý Hạo, bỗng nhiên tiêu tán không còn nữa, giống như tiêu tán trong hư không, mà trên bầu trời Ngân thành, bát quái đồ hình như khẽ chấn động, có cảm giác khó hiểu.

Lý Hạo lần nữa ngẩng đầu nhìn trời, giờ phút này, cũng có người đang nhìn lên bầu trời.

Giờ phút này, bầu trời của Ngân thành dường như hơi rung chuyển, mây đen hội tụ.

Sắp mưa rồi sao?

Mùa mưa, vừa mới qua đi thôi mà.

Đúng vào lúc này, trong miệng Lý Hạo bỗng nhiên phun ra kim quang, một vòng kiếm ý tràn lan từ trên thân.

Dưới ánh mắt rung động của vô số người, một đạo kiếm quang xuyên qua thiên địa.

- Ầm!

Mây đen trong nháy mắt sụp đổ, hóa thành nước mưa, rơi xuống đất, nhưng chỉ trong một chớp mắt, một mai thần văn lóe lên rồi biến mất, tất cả mây mưa kia toàn bộ tiêu tán không còn một giọt, một màn này, khiến bọn người Kim Thương vô cùng chấn động!

Dù là Triệu Thự trưởng cũng là sắc mặt biến hóa.

Cái này… quá mạnh!

Lý Hạo rốt cục đã đạt tới trình độ nào?

Dưới một kiếm, trời sáng khí trong, vốn dĩ Ngân thành să[s đổ mưa, đã trực tiếp trở thành quang đãng.

Mà Lý Hạo, lần nữa ngẩng đầu nhìn trời, mây đen kia dường như còn muốn hội tụ lần nữa.

Lý Hạo khẽ nhíu mày.

Trong mắt kim quang lấp lóe, nhìn về phía bầu trời, trong lúc mơ hồ dường như thấy được một cánh cửa, chỉ là không rõ ràng cho lắm, hắn cũng không dọc theo tơ máu lan tràn, mỗi lần tơ máu lan tràn đều rất nguy hiểm.

Những người khác cũng nhìn về không trung như hắn, nhưng không ai thấy gì cả.

Ngược lại là Triệu Thự trưởng trong lúc mơ hồ có cảm giác huyết mạch đang rung chuyển, nhìn thoáng qua Lý Hạo, chậm rãi nói: “Trước đó, ta từng ở nơi đây gặp qua Ánh Hồng Nguyệt một lần, gã từng nói, nơi đây có trận pháp tồn tại, có thể hấp thu huyết mạch chi lực của bát đại gia, cũng khiến cho huyết mạch chi lực của bát đại gia suy yếu… sớm muộn cũng sẽ giải phong.”

Phong ấn sao?