“Bẩm đại nhân…”
Có người cẩn thận từng li từng tí, khom người nói: “Không có, Ánh Hồng Nguyệt truyền tin đến, nói bây giờ đang trốn tránh sự truy sát của phủ Đô đốc Thiên Tinh, vì không muốn phủ Đô đốc Thiên Tinh phát hiện vị trí của chúng ta, lão sẽ không đến đây.”
Nam tử thản nhiên nói: “Là gã đưa tin, mà không phải là Hồng Bào sao?”
“Là… là Ánh Hồng Nguyệt đưa tin!”
“Còn Hồng Bào đâu?”
“Thưa… Hồng Bào dường như đã biến mất…”
“Biến mất sao?”
“Vâng.”
“Sao lại biến mất?”
“Không biết.”
Nam tử trầm mặc một hồi, khẽ cười: “Chắc không phải… bị Ánh Hồng Nguyệt nuốt mất rồi chứ?”
Người bên cạnh lập tức biến sắc: “Sao có thể như vậy…”
Gã có chút khẩn trương: “Tinh thần lực của Hồng Bào rất mạnh, mặc dù dựa theo phân chia của thế giới bây giờ, cũng chỉ là bảy hệ đỉnh phong, nhưng đến vô ảnh đi vô tung… Ánh Hồng Nguyệt kia, bảy mạch còn chưa hợp nhất… làm sao có thể giết được Hồng Bào chứ?”
Nam tử bình tĩnh nói: “Chỉ cần suy nghĩ, liền có thể! Năm đó, thời kỳ Nhân Vương yếu ớt, chẳng phải là trong sự không thể tưởng tượng của mọi người hoàn thành tuyệt sát với Địa Quật sao?”
“Nhưng… đó là Nhân Vương!”
Nói đùa sao!
So sánh những người này với Nhân Vương?
Cho dù là Lý Hạo hiện giờ, bọn hắn cũng cảm thấy không xứng để so sánh với Nhân Vương.
Huống chi là Ánh Hồng Nguyệt!
Dù là phản bội, dù không thừa nhận bản thân là người Tân Võ… sự cường đại, đáng sợ, tàn nhẫn của Nhân Vương Tân Võ … là đối tượng khiến mọi người phải run sợ.
Đó là cường giả vô địch chân chính, là tồn tại một đời bất bại.
Bất cứ kẻ địch nào, cuối cùng đều bị chết dưới đao của y.
Một thanh đao bình loạn, thực sự đã bình định loạn thế, không cần biết ngươi là người của sơ võ thượng cổ, hay ngươi là Cửu Hoàng Tứ Đế, không cần biết ngươi là ai, đao bổ thiên đế, tru sát ý thức thế giới, hoàn thành thống nhất thiên hạ.
Nam tử cười nói: “Ta chỉ nói là bất kỳ người nào nghĩ ra, cũng có khả năng làm được! Không nói gã có thể sánh với Nhân Vương.”
Nói xong, sắc mặt trở nên bình tĩnh: “Phái người đi trấn Ngọc Sơn, thông tri Địa Diệu, phải cẩn thận một chút!”
Trấn Ngọc Sơn là vùng đất bắt đầu lần thứ nhất khôi phục.
Cũng có một vị cường giả tọa trấn, sau khi mở ra lần thứ nhất khôi phục, bên kia vốn dĩ cũng có một tòa khoáng mạch, đã bị nổ tung, quét sạch thiên địa, lần thứ nhất năng lượng khôi phục bị dẫn dắt ra ngoài.
Nhưng bởi vì thiên địa hạn chế, vị cường giả tọa trấn bên kia, đến giờ vẫn còn ở đó.
Lời này vừa nói ra, người bên cạnh có chút chấn động: “Đại nhân…”
“Đi thông tri!”
Nam tử nói khẽ: “Nếu như Hồng Bào đã chết, bên kia cũng không an toàn, trấn Thiên Tinh… có lẽ đã thất thủ! Mỏ lớn Thiên Tinh, có lẽ đã rơi vào trong tay Lý Hạo, mặc kệ trên vạn Sơn Hải trong miệng hắn là thực hay giả, phía bên Lý Hạo, cường giả sẽ không thiếu, nếu như lại có thêm vài gia hỏa tồn tại trong di tích… một khi hợp lại, tru sát Thánh Nhân, có lẽ sẽ rất khó… nhưng chưa hẳn là không có hi vọng!”
Bên trấn Thiên Tinh, có Thánh Nhân tọa trấn.
Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, không biết nhục thân có khôi phục hay không, bây giờ cũng không dễ phán đoán, nhưng trấn Thiên Tinh chín phần chín đã thất thủ, kế hoạch lần thứ hai khôi phục đã triệt để thất bại.
Nam tử cũng không phải quá bất ngờ.
Kế hoạch này đã bị phá vỡ.
Dù gì là người của thời đại Tân Võ, ai cũng biết, kế hoạch như vậy thực ra không đáng tin cậy, Nhân Vương mỗi một khắc đều có vô số kế hoạch, sau đó tự mình phá vỡ kế hoạch của mình, khiến… kẻ địch cũng không biết Nhân Vương muốn làm gì.
Bản thân Nhân Vương cũng không biết, mình đang nghĩ cái gì.
Lý Hạo mặc dù nằm ngoài dự liệu của mọi người, nhưng cũng chưa đến mức độ của Nhân Vương kia, khiến người ta sợ hãi, khiến người ta tuyệt vọng.
Trong đầu lần nữa hiện ra bóng dáng của người kia.
Một tồn tại đáng sợ!
Có đôi khi, bản thân cũng đang nghĩ, nếu có một ngày, Nhân Vương thực sự trở về… mọi người sẽ như thế nào?
Cũng không thể làm gì cả… chịu chết là được.
Còn có thể như thế nào chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, cười một tiếng: “Ánh Hồng Nguyệt cũng có tính toán của riêng mình, chỉ là… coi như không hợp tác với ta, hợp tác với những người khác cũng tốt, hoặc là hợp tác với những kẻ phụ cận Tinh Môn, đều là đang đùa với hổ! Dưới gầm trời này, nào có bữa cơm miễn phí!”
“Cuối cùng… cũng chỉ có thể dựa vào chính mình!”
Dứt lời, lại nói: “Bây giờ, Lý Hạo có lẽ là mối hoạ với chúng ta, có lẽ thực sự có rất nhiều cường giả chờ đợi chúng ta ra tay với hắn, hoặc giả chủ động giết tới… nhưng bất luận như thế nào, cũng phải tránh không xung đột với hắn trong giai đoạn bây giờ.”
Đạo lý nuôi hổ gây họa, y cũng hiểu.
Y quá rõ ràng!
Nhân Vương chính là con mãnh hổ mà mọi người cùng nuôi, kết quả, con mãnh hổ này nuốt hết tất cả mọi người, vết xe đổ đang ở trước mắt, nhưng y cũng rất bất đắc dĩ, có lẽ thiên ý chính là như vậy.
Đây cũng là phản kích của ông trời!