TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1182: Giết Từ Khánh (1)

Viên Thạc vẫn mạnh như trước kia.

Từ Khánh cũng dần bình tĩnh trở lại, vượt qua sự sợ hãi trong lòng mới là việc ông ta cần làm trước mắt, ông ta biết rất rõ, lúc này ông ta mạnh hơn Viên Thạc nhiều.

Tuyệt đối mạnh hơn!

Nhưng Viên Thạc vẫn giống như trước kia đè ép ông ta, vì sao lại vậy?

Bởi vì ông ta sợ hãi!

Tất cả đều giống như 30 năm trước, lúc đó ông ta bị đánh đến sợ.

Mà lúc này có lẽ là cơ hội của ông ta.

"Viên Thạc!"

Ông ta chậm rãi đáp đất, nhìn Viên Thạc đang đứng kiêu ngạo, cắn răng tức giận nói: “Ta không sợ ngươi! Hôm nay ngươi cho ta cơ hội, chỉ cần đánh thắng ngươi, giết ngươi...Từ Khánh ta nhất định có thể tiến xa một bước!"

Viên Thạc mỉm cười: “Ngươi khẳng định ngươi có thể sao? Ngươi khẳng định ngươi không sợ? Ngươi đã quên, năm đó ngươi thảm bao nhiêu, đáng thương bao nhiêu, nếu không có cha ngươi đứng ra, hôm đó ta đã đánh nát đầu ngươi...chỉ kém một chút xíu người liền chết, Từ Khánh ngươi đã quên sao?"

Ông ta không lùi lại mà tiến lên.

Tiến lên từng bước, Từ Khánh vừa di chuyển hai chân hình như muốn lui lại, nhưng sau đó...ông ta dừng lại không hề cử động.

Ông ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Viên Thạc.

Trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo: “Ngươi nói là của năm đó! Trong 30 năm này, ta đã quét ngang phương Đông, đánh thắng qua tất cả, cho nên ta của hôm nay là Định Quốc Công của phương Đông, còn ngươi...chẳng là gì cả!"

"Ngươi chỉ có thể ở dưới sự che chở của Hầu Tiêu Trần, của Ngân Nguyệt mà sống sót! Nếu không hiện tại ngươi đã bị giết...bởi những tên Thuế Biến kỳ có mưu đồ thông qua ngươi hoàn thiện phương pháp ngũ hành, thuật ngũ tạng...Nếu không, ngươi đã sớm chết rồi!"

"Ngươi thật sự cho là Ánh Hồng Nguyệt không giết được ngươi sao?"

"Ngươi cho rằng đám người Hầu Tiêu Trần có thể bảo vệ cho ngươi? Tất cả đều chỉ là ảo tưởng của ngươi mà thôi, sự thật thì ngươi chỉ là một công cụ trong mắt mọi người, tác dụng của ngươi chính là hoàn thiện thuật ngũ tạng, cho dù ngươi không truyền ra ngoài thì có thể giết ngươi rồi nghiêm cứu thi thể."

Ông ta giống như đang tự cổ vũ bản thân, tự động viên chính mình.

Ông ta bắt đầu tiến lên, từng bước...đi về phía trước.

Kỳ thật thì đây là một loại vượt qua, một loại đột phá.

Sợ hãi đến từ tâm hồn!

Giống như Kim Thương không thể thoát ra được nỗi sợ Viên Thạc, hiện nay không thể thoát khỏi nỗi sợ Hầu Tiêu Trần, tiến lên một cách chậm chạp, sở dĩ Từ Khánh có thể tu luyện đến mức này là vì thoát khỏi nỗi sợ mang tên Viên Thạc.

Qua nhiều năm như vậy, ông ta dần quên đi Viên Thạc, trong lòng lựa chọn né tránh mới thoát được điều quan trọng này.

Ông ta không có lựa chọn chiến đấu trực diện.

Nhưng hôm nay, ông ta muốn thoát khỏi tâm ma này, nếu không mỗi lần ông ta gặp Viên Thạc đều sẽ bị kinh sợ.

Viên Thạc hơi nhíu mày, cười lên: “Rất tốt! Từ Khánh, 30 năm làm Định Quốc Công giúp ngươi dưỡng ra được một ít chí khí, dĩ nhiên lại dám ở trước mặt ta chủ động khiêu khích...thật đáng mừng!"

Từ Khánh cắn răng lại tiến lên vài bước.

"Ta là một trong những võ sư cao cấp nhất thế giới này! Khí huyết vô song, thân thể vô địch, tinh thần sung mãn...Quang Minh Kiếm trong mắt ta chỉ là một người hầu! Viên Thạc, đánh thắng người, giết chết ngươi sẽ đánh tan được tâm ma trong lòng ta, lúc đó có thể bước lên đỉnh cao của võ đạo đương thời!"

Ông ta hét to một tiếng, lập túc chủ động ra tay!

Thời gian giải phong chiến lực không thể để lâu.

Ông ta cực kì khát vọng hiện tại có thể dựa vào chính mình áp chế tên kia, trấn áp ma đầu của võ lâm!

Viên Thạc, ngươi đã bỏ lỡ 20 năm đặc sắc.

Ngươi không thể vĩnh viễn vô địch được!

"Giết!"

Rung chuyển trời đất, đá xuống một cước, mặt đất nứt ra, tiếng gầm rú vang vọng khắp nơi, trời đất trong lúc đó tựa như chỉ có một đôi chân kia!

Vô cùng mạnh mẽ!

Cho tới lúc này, vị Định Quốc Công này mới lộ ra sức mạnh thật sự.

Viên Thạc, từng là ác mộng cho cả một thế hệ võ sư.

Ai có thể thoát khỏi tâm ma là Viên Thạc, mới có thể chân chính được xưng là võ sư cao cấp.

"Gràooooo!"

Hổ Khiếu Sơn Lâm!

Viên Thạc hoá thân thành mãnh hổ, mây như rồng gió như hổ, trời đất lúc đó hiện ra một đám mây, mưa bắt đầu rơi, mưa to gió lớn.

Ngũ Hành Ngũ Thế!

Lúc này bày ra trong lòng bàn tay Viên Thạc, Lý Hạo hình như vừa hiểu được, cái gì gọi là thần ý, cái gì gọi là thế.

Đây là Đạo!

Võ Đạo!

Đây mới là con đường võ đạo của người thời nay.

Lão sư từng nói, phía trên Đấu Thiên chính là Lục Địa Thần Tiên, không gì là không thể, thần ý cùng thế mới là mấu chốt của cảnh giới, về phần thân thể, khí huyết mạnh lên đó là dĩ nhiên.

Thật ra Lý Hạo không hiểu tại sao lại cảm giác không đúng, nếu mạnh lên...vì sao ngũ tạng vẫn yếu như vậy?

Nhưng lúc này hắn đã hiểu ra được một chút.