Hắn nhìn không chớp mắt, trong lúc mơ hồ...đã xem hiểu được một chút, Viên Thạc gọi gió kêu mưa, sức mạnh ngũ hành từ trong trời đất giống như từ từ dung nhập vào cơ thể ông ta, cường hoá ngũ tạng của ông ta.
Đây là...Uẩn Thần Dưỡng Thế!
Cũng là Dưỡng Sinh!
Nói cách khác, thứ mà Viên Thạc thiếu chính là thời gian, không phải là gặp phải bình cảnh, nếu có đủ thời gian thì ông ta hoàn toàn có thể tự cường hoá ngũ tạng, ông ta dĩ nhiên lại hấp thụ sức mạnh ngũ hành vào trong cơ thể.
Đối với những người khác, ngũ tạng hầu như là không thể cường hoá.
Viên Thạc đưa tay ra, một thanh thạch đao nhỏ lập tức xuất hiện trên tay hổ, hoá thành một thanh đao ngắn, rõ ràng thực lực kém xa đối phương, nhưng Viên Thạc lúc này, điều khiển ngũ hành chém ra một đao, tựa như một con đường lớn lao xuống trấn áp trời đất.
Một con gấu to hiện ra sau đám mây, đá ra một cước, tựa như ngọn núi lớn đang đè ép xuống, sau đó lại hoá thành mưa to, thành sóng biển, thành hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm...
"Phá!"
Gió nổi lên!
Từ Khánh nổi giận gào lên, gió to gào thét, mặc dù không lớn và thần dị như của Viên Thạc nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ, gió to gào thét quét ngang trời đất, sau đó gấu to tan vỡ, mây mù cũng tiêu tán.
Từ Khánh thét lên: “Tất cả mọi thứ đều không bằng sức mạnh tuyệt đối! Viên Thạc, không phải ngươi nói, bày vẽ cho nhiều loại rồi cũng chỉ là phế vật thôi sao?"
Nếu đã vậy, ngươi màu mè như vậy có tác dụng gì?
Ngươi cũng là phế vật!
Viên Thạc lui lại vung tay lên, thủy hỏa tương dung, trời đất tan vỡ, cuồng phong cũng dừng lại.
Viên Thạc lại lui ra.
Lão im lặng.
Màu mè?
Lão cũng không phải cố ý màu mè, tên phế vật Từ Khánh này sao lại có thể u mê những thứ này, đây là muốn dùng ít tiêu hao nhất có thể đi đối phó tên kia. Hiện ngay lúc này, chính mình có thể bị tên kia đánh chết, lão lại không ngốc, chủ động tấn công, tiến lên đánh cận chiến đây không phải là chịu đòn sao?
Lúc này lão nghĩ thầm, nên kéo dài trận chiến.
Hoặc là đợi được lúc Từ Khánh kiệt sức, hoặc là đợi được đến lúc Lý Hạo có thể cử động lại, xem ra Lý Hạo còn đang trị thương, với lại vết thương cũng không nhẹ.
Nếu không lấy sự thông minh của tên nhóc con này, không cần mình nói nó hẳn đã chạy rồi.
Đại chiến lại bắt đầu.
Viên Thạc lúc đầu còn áp chế đối phương, nhưng hiện giờ đang bị đối phương áp chế ngược lại, chỉ có thể phòng thủ, tất cả các thủ đoạn khác đều vô dụng.
Nơi hai người đi qua đều bị phá huỷ.
Đất đá vỡ ra khắp nơi, nước biển cũng chảy ngược lại.
Xung quanh bờ biển đều sụp đổ, phía xa ngập trời sóng biển đang quét ngang qua, đây là do lúc trước Viên Thạc bắn đạn diệt thành tạo nên, biển muốn quét ngang qua đây.
Hình như sóng biển càng gần thì hổ của Viên Thạc càng trở nên mạnh mẽ.
Đột nhiên Thuỷ thế bột phát ra.
Lúc này Lý Hạo đột nhiên nhảy lên, không hề dùng kiếm mà đấm ra một quyền, sóng lớn chín tầng, dẫn dắt sóng biển gào thét đánh về phía Từ Khánh.
Từ Khánh lạnh lùng hừ một tiếng đá một cước vỡ tan sóng biển!
Viên Thạc mắng thầm một tiếng!
Ngươi khoẻ rồi còn không đi, ở lại đây làm gì?
Tên nhóc con ngu xuẩn!
Còn Lý Hạo thì chỉ im lặng.
Đi? Vì sao phải đi...lão Hồng sắp đến đây rồi!
Đúng vậy, Hồng Nhất Đường cùng Quang Minh Kiếm đã liên hệ với hắn, họ sắp đến đây rồi, áo giáp của Lý Hạo cũng phản ứng lại, đám người Hồng Nhất Đường rất nhanh sẽ đến đây, đã vậy thì vì sao phải đi?
Lão tử phải giết chết tên kia!
Chỉ cần ông ta cùng lão sư đánh thêm một lúc, cho dù ai trọng thương, chỉ cần hai cường giả của Ngân Nguyệt đến đây, vậy lúc đó...Từ Khánh cho dù giải phong toàn bộ, liều mạng cũng phải ôm hận mà chết!
Viên Thạc hình như cũng đoán được thứ gì đó, nhưng không hề nói lời nào.
Lúc này, hai thầy trò đều xuất hiện 5 thế, ngươi hoá mãnh hổ, ta hoá cự viên, ầm ầm, cự viên lui lại còn mãnh hổ thì tán loạn.
Từ Khánh đích thật mạnh đến không thể nào tưởng tượng được!
Có điều...ông ta phát hiện khó có thể giết chết được hai tên này.
Trong nháy mắt, Lý Hạo tựa lưng vào Viên Thạc, một giọt nước suối sinh mệnh dập dờn mở ra, vết thương trên cơ thể hai người dần khép lại.
Sau đó, Lý Hạo hoá thân thành cây liễu cắm rễ vào đám mây.
Một luồng kiếm năng mạnh mẽ tràn ra, dũng mãnh đâm vào đám mây.
Trong lúc Từ Khánh choáng vãn hoa cả mắt, hai thầy trò vận dụng Ngũ Cầm thuật đến cực hạn, kiếm năng cùng nước suối sinh mệnh, không chỉ vậy, Lý Hạo lúc này dùng tay bắt về thanh thạch đao.
Còn Tinh Không kiếm cũng rơi vào tay Viên Thạc.
Viên Thạc vung kiếm trong tay chém ra!
Oanh!
Từ Khánh lui lại, không thể tin được: “Ngươi cũng có thể dùng thần kiếm?"
Vì sao! Không phải người có huyết mạch của Bát Đại Gia, làm thế nào lại có thể dùng thần binh?
Phải biết rằng trong những năm sở hữu giày Truy Phong, ông ta cũng thử không ít lần, có điều cũng không thể sử dụng, chỉ có thể hơi vận dụng một chút mà thôi.
Viên Thạc vì sao có thể?