TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1159: Viện binh (8)

Mà nơi xa, Viên Thạc càng bay càng nhanh, càng bay càng nhanh!

Bay mãi bay mãi, bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi!

Một ngụm nuốt sạch tất cả sinh mệnh tinh hoa vào người, khí huyết sôi trào, ngũ tạng chấn động: “Các ngươi đều xem ta chết rồi hay sao!”

Từng người một, muốn giết thì giết, muốn bắt thì bắt ư.

Các ngươi đang làm gì thế?

Là Viên Thạc ta không cầm nỗi thanh đao rồi hả?

Hay là cái cổ của các ngươi càng lúc càng trở nên cứng rắn rồi sao?

Từ Khánh…

Từ Khánh!

30 năm trước đã từng giao thủ qua một lần, Từ Khánh thật sự không hề yếu chút nào, bây giờ chắc chắn còn mạnh hơn nữa, nhưng năm đó, nếu không phải gã là người của Từ gia thì ta đã sớm lấy đầu gã rồi!

Một sự tức giận bỗng nhiên trổi dậy!

Phù Đồ sơn, ba đại tổ chức, Từ phủ…những gia hỏa năm đó không thể giải quyết được, bây giờ từng người đều bay cao cả rồi sao.

Còn có Bình Nguyên Vương…

Lão tử mặc dù đã lạc hậu mất một số năm, thế nhưng không yếu ớt như trong tưởng tượng của các ngươi vậy đâu.

Tốc độ của lão càng lúc càng nhanh… phương đông rất xa.

Lão cũng không biết, mình có thể đuổi kịp hay không… nhưng cũng không sao, nếu Lý Hạo chết rồi, bản thân mình sẽ giết sạch Từ gia để báo thù cho hắn cũng được, cái ngươi phải biết đánh nhỏ thì già tới, xem ra, già như ta còn chưa đủ mạnh, lực uy hiếp còn chưa đủ.

Tứ phương chấn động.

Mà Lý Hạo giờ khắc này đang thở dốc, thở một cách kịch liệt.

Hắn nuốt vào một giọt sinh mệnh chi tuyền khôi phục một chút thương thế, nội kình lại một lần nữa phấn chấn hẳn lên, giày Truy Phong trong nháy mắt bộc phát, xuyên thẳng mà đi, trong chớp mắt, lần nữa bỏ xa bọn truy binh ở phía sau.

Giờ phút này, còn có thể đuổi kịp hắn, chỉ có 3 người.

Là Từ Khánh, và Thiên - Địa hai vị tướng quân.

Ba người cứ mãi theo phía sau lưng hắn, tốc độ cũng là cực nhanh.

Từ Khánh sắc mặt băng hàn!

Giờ phút này cũng không nói thêm gì, cứ như vậy mà đuổi theo, từ phủ Quốc Công đuổi đến nơi này, bọn họ đã đuổi theo mấy trăm dặm, đã sớm ra khỏi Đông Tâm thành, tốc độ của Lý Hạo tuy rất nhanh, nhưng ba đại cường giả cấp độ Thuế Biến kỳ cũng không hề chậm.

Về phần những Húc Quang khác, ngược lại đều bị rơi xuống.

Từ Khánh lúc này, đôi chân giống như gió lốc, không phải kiểu phi hành giống như của siêu năng, mà là lướt đi, mỗi một lần lướt đi, thậm chí đều sắp vượt qua hai vị cường giả Thuế Biến kỳ kia, chỉ cần đùi gã khẽ động là đã có thể vượt qua vài trăm mét.

Khoảng cách của song phương vẫn cứ bảo trì trong phạm vi 4 – 5 ngàn mét, nhưng mỗi lần Lý Hạo tiêu hao nội kình, thời khắc dừng lại nghỉ ngơi sau mỗi lần xuyên thẳng qua, đối phương đều nhanh chóng đuổi lên, bảo trì một tốc độ đều đặn.

Mà Lý Hạo, nếu đơn thuần dựa vào tốc độ mà nói, bản thân đã chậm đi rất nhiều.

Chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của giày Truy Phong, mới có thể một lần rồi lại một lần kéo dài khoảng cách.

Ở phía trước, Lý Hạo thở dốc một trận, hắn giờ phút này, không những phải bỏ chạy, còn phải dẫn theo Hắc Báo, tốc độ Hắc Báo rất nhanh, nhưng nếu so với Thuế Biến kỳ dường như cũng kém một chút, giờ phút này, ngược lại đúng thật là chó cưỡi người rồi!

Lý Hạo cũng không có thời gian quản Hắc Báo, Hắc Báo cứ bám chặt vào bờ vai của hắn, dưới sự lôi kéo của Lý Hạo, một lần rồi lại một lần xuyên thẳng qua.

Một trước một sau, 4 người một chó, đều vô thanh vô tức.

Ai cũng không dám tạo ra động tĩnh lớn gì, truy sát sao lại có thể dẫn đến nhiều người như vậy?

Lý Hạo chỉ sợ người quá nhiều, bản thân sẽ gặp nguy hiểm.

Từ Khánh thì sợ người quá nhiều, sẽ có người muốn chia chát!

Lý Hạo, ngươi nhất định phải giết!

Không giết Lý Hạo, không cách nào rửa sạch sỉ nhục, đương nhiên, đối với lão chính khách như gã mà nói, mấu chốt vẫn là lợi ích vô cùng to lớn kia, hai kiện thần binh, thần kiếm của Lý Hạo, có lẽ có thể khiến gã không chút cố kỵ mà trực tiếp giải phong chiến lực.

Cho nên giờ phút này, bốn người ăn ý không lên tiếng, cứ như vậy cắm đầu chạy.

Trong mắt Lý Hạo lóe lên một sự lo lắng.

Tốc độ của gã này, vượt quá tưởng tượng.

Tiếp tục như vậy, chính mình chưa chắc có thể tiêu hao hơn gã, mặc dù kiếm năng vẫn luôn bổ sung, nhưng thôi động giày Truy Phong, cũng tiêu hao rất nhiều thần ý, một khi thần ý tiêu hao hết… vậy liền khó mà chạy thoát!

“Đi Khuê Sơn sao?”

Trong lòng Lý Hạo thầm nghĩ, đi Khuê Sơn, có lẽ sẽ đem đến không ít phiền phức cho đại xà.

Bây giờ vừa mới thoát khỏi quan hệ với đại xà bên kia, lại về Khuê Sơn… phải chăng không thích hợp lắm?

Nhưng nếu không có người ngăn cản mấy tên gia hỏa này, bản thân thật sự chưa chắc có thể chạy thoát.

“Ngân Nguyệt quá xa, Khuê Sơn… cũng không cần thiết…”

Từng cái ý nghĩ lóe lên, kỳ thực trong lòng Lý Hạo đã sớm có một số quyết định, một khắc sau, thay đổi phương hướng, chạy về hướng tây!

Bên đó, chính là Đông hải.

Sắc mặt của Từ Khánh khẽ động, Lý Hạo muốn đi Đông hải sao?

Hắn muốn vào biển?

Gã cấp tốc lấy ra một viên ngọc truyền tin, truyền tin tức xuống, Đông hải cũng được, lục địa cũng tốt, đều là địa bàn của gã!

Lý Hạo muốn chạy ra khỏi phương đông, người si nói mộng!