Ba người không cho bọn chúng cơ hội thương lượng, cũng không cho bọn chúng cơ hội rút đi.
Hồng Nhất Đường đang rất hưng phấn, nhịn không được mắng: "Một đám cháu trai, nếu không phải vì bảo vệ hai người họ... đã sớm làm thịt mấy chú rồi!"
Lão cũng không phải Thánh nhân!
Lúc trước vì kiếm chút Huyết Thần Tử, đã đích thân làm đồ tể đánh tới Trung bộ, Lý Hạo cảm thấy lão lương thiện... đó là Lý Hạo bị mù mắt.
Một kiếm chấn động bay ra!
Trời đất quay cuồng, trong chớp mắt Tổng đốc Lâm Giang cùng thống lĩnh vương phủ thấy hoa mắt, bị cuốn vào trong một không gian kín, Hồng Nhất Đường vô cùng tàn độc: "Hai người các ngươi, hôm nay ở lại đây chiến với ta một trận, hoặc các ngươi chết, không thì... ta vong!"
- Ông!
Kiếm khí phá không, sắc mặt của hai người kịch biến, không cần che giấu nữa, một cỗ lực lượng cường hãn bộc phát, Tổng đốc Lâm Giang dùng đao, Càn Phong dùng thương, đều xuất ra Nguyên Thần Binh, trong nháy mắt bạo phát thực lực cường hãn hơn trước đó.
Ba người trong chớp mắt đánh nước biển băng liệt, biển rộng gào thét.
Mà cách đó không xa, sắc mặt của Quang Minh Kiếm vẫn còn trắng bệch, một kiếm phóng ra, một mảnh thiên địa bừng sáng, sắc mặt của nàng cứng đờ: "Hắc Quả Phụ, còn có một tên đạo tặc Bắc Hải, cả tên Phù Đồ Sơn... 3 người các ngươi, cũng đừng hòng đi!"
Chanh Nguyệt vẫn giấu kín thân phận, giờ mở miệng, mang theo chút nghiêm túc: "Quang Minh Kiếm, ngươi còn có thể bộc phát bao lâu... chúng ta đã quyết định thối lui, các ngươi lại đeo sát không tha..."
"Hắc Quả Phụ, ngươi quên, chúng ta là ai sao?"
Chưa!
Trong nháy mắt, Chanh Nguyệt bộc phát, một tiếng nổ mạnh ầm vang, như ngàn vạn tơ nhện bắn phá, xuyên qua hư không, nàng đương nhiên chưa, là võ sư Ngân Nguyệt, nàng quá rõ tác phong của những người này.
Ai có thể ngờ, chỉ trong chớp mắt, những người này lại lật bàn.
Ngàn vạn tơ nhện xuyên thấu hư không, Hắc Quả Phụ hét lớn: "Thương thế của mụ chưa lành, giết chết mụ!"
Còn lại 2 người, nhanh chóng ra tay, đều ra tay tàn độc.
Trong nháy mắt 3 người liên thủ, kiếm chiêu của Quang Minh Kiếm xuất hiện một khe hở.
Mà ngay trong nháy mắt này... Chanh Nguyệt bạo hống, bay lên trời, lần nữa tung kiếm chiêu bạo phát ngàn vạn tơ nhện, giống như chặn giết Quang Minh Kiếm, nhưng sau đó, lại đột nhiên tan ra bốn phía.
Hắc Quả Phụ bay lên không, nhanh chóng biến mất.
Dù là một thành viên võ sư của Ngân Nguyệt, hay là một thành viên trong 36 hùng, dù có người nói xếp hạng năm đó của nàng có chút ảo, toàn nhờ sắc đẹp, nhưng nàng cũng có con đường sinh tồn của chính mình.
Lúc mấy người Địa Phúc Kiếm lựa chọn phản kích, nàng liền biết, cơ hội tốt trước đó mất rồi!
Bọn chúng dù sao không phải cùng một bọn, lục đục với nhau, không nguyện chịu đánh hết sức, giờ dần dần bị đánh tan, đâu còn có cơ hội.
Nàng lựa chọn trốn thoát!
Trong nháy mắt, nàng bèn biến mất ở trước mắt mọi người.
Mà Quang Minh Kiếm khẽ nhíu mày, có lẽ cũng liệu đến lựa chọn của nàng, liếc qua Địa Phúc Kiếm cùng Lý Hạo cách đó không xa, nàng cũng không có truy kích, mà là xuất kiếm thẳng về phía hai vị Húc Quang đỉnh phong sợ hãi biến sắc.
Hai người này, giờ phút này đều sắp điên rồi!
Hắc Quả Phụ... lại chạy còn nhanh hơn thỏ!
...
Bên Lý Hạo.
3 vị Húc Quang hậu kỳ, Diêm La, Phi Thiên mỗi bên có một người, người còn lại thì Lý Hạo không biết, người của Diêm La cùng Phi Thiên thì đều quen.
Thời khắc này Lý Hạo, cũng mặc kệ những phương hướng khác làm sao.
Một kiếm giết ra, ngũ thế dung hợp, tam đại cường giả, cũng kịch liệt phản kháng, tiếng ầm ầm không ngừng!
Lấy một địch ba, Lý Hạo hiển nhiên còn hơi kém một chút.
Nhưng Lý Hạo không quan tâm mấy cái này, hắn không sợ bị thương, thậm chí không sợ đứt tay cụt chân, một tay cầm Liễu Nhứ kiếm, như là lưới lớn, bao phủ 3 người, không cho 3 người cơ hội bỏ chạy.
Kiếm chiêu uyển chuyển không dứt, ba người cũng điên cuồng phản kích, âm thanh bạo hống không ngừng truyền ra.
Thời khắc này, kiếm quang ngang dọc Bắc Hải!
3 vị kiếm khách, Lý Hạo yếu nhất, nhưng kiếm pháp lại sắc bén nhất, nhìn như mềm mại, lại chiêu chiêu muốn đòi mạng người.
Hồng Nhất Đường vẫn mạnh như rồng hổ, áp chế 2 vị cường giả Thuế Biến kỳ, không ngừng lùi lại gào thét.
Tổng đốc Lâm Giang bạo hống vang khắp bốn phương: "Hồng Nhất Đường... ngươi dám giết ta? Ta mà chết tại đây, hậu quả không phải ngươi có thể gánh chịu!"
- Oanh!
Một kiếm áp chế giáng xuống, ép đối phương suýt chút nữa nổ tung, Phàn Xương lại gào thét, điên cuồng cầm đao chém, mà đổi thành một vị bên ngoài, cũng vung trường thương ngang dọc thiên địa, không nói quá nhiều lời.
Giờ phút này, cái uy hiếp gì, chấn nhiếp, đều không có ý nghĩa.
Phàn Xương ở chức cao quá lâu, ngược lại lãng quên những thứ này.
Những võ sư Ngân Nguyệt này, sao lại để ý những chuyện này, thậm chí sẽ không trao đổi cùng nhiều người.
Ngân Nguyệt võ sư, thường thường đều là giết sạch, đánh xong, mới mở miệng trao đổi... trao đổi với thi thể.
Tam phương, không, nên nói là bốn phương trên chiến trường.
Kẻ đầu tiên giải quyết chiến đấu, là Quang Minh Kiếm.
Quang Minh Kiếm ngang dọc thiên địa, một kiếm chói lọi hư không, bùm bùm nổ mạnh, Bình Hải Đại công tước của Bắc Hải đạo tặc, bị nàng một kiếm chém giết tại chỗ.
Vị cường giả Phù Đồ Sơn kia, không thể không gào thét: "Ta chính là em trai của sơn chủ Phù Đồ Sơn..."
Huynh trưởng của y là sơn chủ của Phù Đồ Sơn!
Là một trong cường giả tuyệt đỉnh đương thời.
Quang Minh Kiếm chém một kiếm xuống, ầm vang một tiếng, vỡ vụn đầu lâu của đối phương, mang theo chút lạnh lùng: "Sơn chủ của Phù Đồ Sơn? Ta nghĩ đã, chắc ta biết hắn, năm đó là cái kẻ tự xưng Phù Đồ Vương đúng không? Từ vùng phía tây đánh tới Ngân Nguyệt, bị Viên Thạc đánh gãy hai cánh tay, cạo sạch tóc, biến thành đầu trọc, treo ở gần cột mốc biên giới Ngân Nguyệt, cứ tưởng rằng đã chết từ lâu, không ngờ còn sống... Viên Thạc này thiệt là, lúc nào cũng lưu lại phiền toái!"
Đáng tiếc, kẻ này đã chết, đã nghe không được.
Nơi xa, Lý Hạo thì nhân cơ hội này, trong nháy mắt 3 vị cường giả thất thần sợ hãi, một kiếm giết ra, kim kiếm thế bộc phát, ầm vang nổ mạnh, trực tiếp xé rách vị trưởng lão Phi Thiên!
Trở tay một quyền, như mãnh hổ gào thét, một đầu cự hổ hiện ra, trực tiếp nuốt chửng một người, một người khác cực kỳ hoảng sợ, trong nháy mắt trốn chạy, vừa trốn vào hư không, Quang Minh Kiếm chém tới một kiếm!
Vù vù vù, xuyên qua thiên địa, đóng đinh người kia ở trong hư không!