TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1076: Ngân Nguyệt kiếm khách (5)

Một kiếm chém xuống, y chết nhanh chóng thống khoái hơn nhiều so với Từ Trấn, chỉ trong chớp mắt, trực tiếp bị Tinh Không Kiếm chém thành hai nửa!

Trong nháy mắt này, Lý Hạo vung hai kiếm giết chết hai người.

Mà Hồng Nhất Đường, từ bỏ phòng thủ, trong nháy mắt bộc phát, một kiếm chém ra, kiếm thế bàng bạc, nghiền ép đè xuống, một vị Húc Quang trung kỳ khác, gần như không có chút lực phản kháng, bị một kiếm này lập tức ép thành cục thịt, ầm ầm, trực tiếp nổ tung!

Hồng Nhất Đường nháy mắt khôi phục phòng thủ, mà Lý Hạo cũng nhanh như cắt lui về vòng phòng thủ.

Chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, những người khác nhanh chóng triệt thoái ra sau.

Nhưng giờ phút này, sắc mặt của mọi người cũng thay đổi.

Chết!

Từ Trấn chết rồi, 2 vị Húc Quang trung kỳ cũng bị giết trong nháy mắt, 13 người, trong nháy mắt chỉ còn lại có 10 người...

Hết thảy biến cố, đến quá nhanh.

"Tiểu công gia!"

Mà lúc này, lão nhân tóc trắng kia, có chút điên cuồng, nắm lấy từng khối huyết nhục, có chút sụp đổ, Từ Trấn lại chết rồi, hơn nữa còn chết thê thảm như thế, trực tiếp bị bầm thây!

Nếu chuyện này truyền về... Quốc Công phủ tổn thất nặng nề, Định Quốc Công sẽ bỏ qua hai bọn họ sao?

Lão nhân tóc trắng liếc nhìn thoáng trung niên, trung niên cũng là tái mặt, nhìn về phía lão.

Hai người bọn họ đều có thực lực rất cường đại, một người là Húc Quang đỉnh phong, một người là Húc Quang hậu kỳ, bọn họ đều không sao, con trai trưởng Từ Trấn của Quốc Công phủ lại bị giết, vậy làm sao bàn giao?

Dù thế nào đi nữa... nơi đây không thể lại lưu lại.

Hai người lập tức có quyết định.

Mặc kệ, chuồn trước.

Trở về chịu đòn nhận tội cũng được, hay là vì chạy trốn, vì gì đi nữa, cũng không thể lưu lại.

Chỉ trong chớp mắt, hai người có quyết định, mặc kệ mọi thứ, chộp nhẫn trữ vật của Từ Trấn, lấy đi một chút huyết nhục, xoay người bỏ chạy.

Hai người cũng vô cùng quả quyết, trong nháy mắt bèn quyết định thoát đi nơi đây.

Nhưng ngay sau đó, trong nước đột nhiên lòi ra một cái móng vuốt, thẳng móc vào đũng quần của trung niên nam tử, móng vuốt vung ra, rốp một tiếng, trung niên nam tử kia khó tin cúi đầu nhìn, nửa người dưới gần như bị một móng vuốt xuyên thấu!

Còn chưa kịp hoàn hồn, một cái miệng chó hiện ra, răng rắc một ngụm, trực tiếp cắn đứt nửa người dưới của đối phương!

- Ầm!

Cường giả tóc trắng đánh ra một quyền, đánh lui Hắc Báo, kéo trung niên chỉ còn nửa người biến mất ở trong nước, rất nhanh, một cỗ huyết dịch đỏ như máu loang khắp mặt biển.

Chỉ trong chớp mắt, một con chó hiện ra, trong mắt chó mang theo một vòng hung mang, hằn học nhìn về phía lão nhân tóc trắng.

Đúng như Lý Hạo đoán, mặc dù số lần chiến đấu của Hắc Báo không nhiều, nhưng nắm chắc thời cơ chiến đấu, lại là số một.

Biến cố liên tiếp diễn ra, khiến đám người sợ đến ngây người.

Trong chớp mắt, chết 4 vị cường giả.

Mà vị thoát đi kia, đang giằng co với một con chó!

Đây... là cái quái gì?

Hồng Nhất Đường chịu vây công nãy giờ, cuối cùng có thể thở dốc, mang theo chút vui mừng, nhìn về phía Lý Hạo, tiểu tử này, quả nhiên không khiến người ta thất vọng.

Mặc dù chỉ là giết một đám yếu nhất, cường giả đều còn tại.

Nhưng bớt đi những người này, lực uy hiếp của những cường giả kia cũng giảm mạnh.

13 người, chết 4, còn có 1 người đang dây dưa với Hắc Báo ở đằng xa, nơi đây chỉ còn lại có 8 người.

Biến cố diễn ra liên tiếp, khiến đám người xao động.

Tổng đốc Lâm Giang cũng có chút căng thẳng, nhìn về phía mấy người, có ý muốn rút lui.

Nhưng lại lo lắng, lúc này lùi bước, sẽ trở thành bia ngắm của mấy người kia.

"Địa Phúc Kiếm, Ma kiếm... quả nhiên danh bất hư truyền!"

Tổng đốc Lâm Giang vô cùng căng thẳng, lại mở miệng: "Đã như vậy... việc này cứ dừng ở đây đi..."

8 vị cường giả, ngoại trừ y, đều không lên tiếng.

Ai nấy cũng đều tái mặt hoảng sợ.

Lý Hạo sao lại đánh giết một vị Húc Quang hậu kỳ trong chớp mắt, nữa con chó kia lại chui từ đâu ra?

Chuyện vừa xảy ra, bào mòn ý chí chiến đấu của mấy người, mới đó đã tính sai.

Giờ phút này, đám người ngược lại có chút hối hận.

Mà lúc này, một vị cường giả dáng người to con, truyền âm nói: "Liên thủ, toàn lực ứng phó, còn có thể thủ thắng, chẳng lẽ các ngươi không muốn thần kiếm của Lý gia cùng Truy Phong Ngoa của mụ già kia? Chết mấy người, vừa hay bớt mấy người chia của!"

Đó là cường giả đến từ Phù Đồ Sơn.

Hiển nhiên, công kích của đám Lý Hạo không thể hù sợ y.

Y vẫn muốn chiến!

Điều kiện tiên quyết là hai vị cường giả Thuế Biến kỳ, chấp nhận toàn lực ra tay.

...

Mà thời khắc này, bên tai của Lý Hạo vang lên thanh âm: "Lý Hạo, hai vị Thuế Biến kỳ giao cho Hồng Nhất Đường đối phó, ta đối phó 3 vị Húc Quang đỉnh phong... 3 vị Húc Quang hậu kỳ giao cho ngươi... ngươi có thể ứng phó không?"

Thanh âm của Quang Minh Kiếm.

Mụ tỉnh rồi, nhưng có lẽ thương thế còn rất nghiêm trọng, giờ cũng chỉ nói đối phó 3 vị cường giả Húc Quang đỉnh phong, cần Lý Hạo phải ra tay ngăn cản hoặc đánh giết 3 vị Húc Quang hậu kỳ.

Lý Hạo nheo mắt, truyền âm nói: "Được!"

Thử một chút cũng được!

Đến nỗi có được hay không, ai biết được.

Cứ luôn phòng thủ, bị động đánh trả, không phải phong cách của Kiếm khách.

Sau đó, ba người đạt thành nhất trí.

Nhân lúc đám người đằng kia còn đang chần chờ, là rút đi, hay là tiếp tục... kiếm mang lấp lóe!

- Oanh!