Có người nói một câu, chính là một người trong hai vị Thuế Biến kỳ, vị đại tướng Càn Phong đến từ Bình Nguyên Vương phủ.
Hồng Nhất Đường không nói.
Giờ lão dường như cảm nhận được gì đó từ trong kiếm ý của Lý Hạo.
Đó là một loại... dấu hiệu sắp bộc phát.
Lý Hạo, muốn ra tay giết người.
Có thể làm được sao?
Lão không biết.
Nhưng lão không ngại sáng tạo một cơ hội cho Lý Hạo.
Theo câu nói của Càn Phong vừa ra, lão gầm nhẹ một tiếng, cứ như trong nháy mắt từ bỏ phòng ngự, một kiếm chém ra, trời long đất lở, nước biển sụp đổ, biển rộng giống như cũng đang sụp đổ.
Đám người nhao nhao giật mình, mấy vị cường giả xung phong phía trước, cấp tốc lùi về sau.
Mà mấy vị yếu hơn, ngược lại là lùi về sau chậm một bước.
Mà sau một khắc này, Hồng Nhất Đường thu kiếm, lần nữa phòng ngự, trong nháy mắt chọc những người này thầm chửi ầm lên.
Hù dọa người!
Còn có mấy vị cường giả, cũng thầm mắng, đều sợ chết như thế, trách không được khó mà bắt được những người này.
Thời khắc này, ngược lại là mấy vị Húc Quang hậu kỳ cùng trung kỳ, xông vào phía trước nhất, bởi vì vừa nãy bọn hắn lùi về sau hơi chậm hơn, nên giờ đứng cao hơn.
Lý Hạo cũng chớp mắt, trong nháy mắt bắt lấy chiến cơ.
Hợp tác với võ sư rất dễ chịu.
Hồng Nhất Đường, rất biết chế tạo chiến cơ.
Trong nháy mắt những cường giả khác lùi về sau, hắn trong nháy mắt xung phong xông ra, mà mấy người Từ Trấn cũng không có quá để ý, Lý Hạo, cũng không phải lần đầu tiên liều mạng xông ra, chỉ cần không phải Hồng Nhất Đường là được.
Đúng vào lúc này, Lý Hạo đột nhiên rống to một tiếng.
"Giết!"
Rít lên một tiếng, như mãnh hổ hạ sơn, tiếng gầm gừ chấn động màng nhĩ.
Một cỗ thần ý cường hãn đột nhiên bộc phát, thời khắc này, bọn hắn nhìn thấy rất nhiều thứ, có núi, có nước, có hổ, có cây...
Liễu Nhứ Kiếm Nhẹ nhàng, vẫn như cũ nhẹ nhàng.
Nhưng lúc này đây, lại cứ như rắn độc, một kiếm bồng bềnh bay ra, khóa chặt một người, bám chặt núi xanh chẳng buông rời, ở khắp mọi nơi, đâu đâu cũng có.
Năm loại ánh sáng, chiếu rọi bốn phương.
Nước biển kịch liệt chấn động, sóng lớn bạo động, một tiếng ầm vang, thúc đẩy Từ Trấn đi về phía trước một bước, Từ Trấn biến sắc, một cước đá ra, muốn như trước đó, một cước đá bay Lý Hạo.
Nhưng lúc này đây, một cước đá ra, chỉ là truyền đến một tiếng vang thật lớn, Lý Hạo lại không hề nhúc nhích!
"Cẩn thận!"
Lão nhân tóc trắng đang ở đằng sau, đột nhiên kinh hãi, bạo hống, nhanh chóng tiến lên, đấm ra một quyền!
Nhưng kiếm của Lý Hạo, thoạt nhìn không nhanh, nhưng rút kiếm chém xuống, chỉ trong nháy mắt.
Một kiếm chém ra!
Từ Trấn chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng, đều là nhánh cây...không, đều là kiếm quang, thời khắc này, y không biết nơi nào mới là nhược điểm của kiếm pháp Lý Hạo, y nổi giận gầm lên, muốn phá vỡ kiếm mang. Nhưng đột nhiên cảm giác được đùi phải đau nhức kịch liệt, Lý Hạo dùng tay trái đánh cho y lảo đảo, trực tiếp đánh nứt chân phải mà y vừa mới đá trúng Lý Hạo.
Mà thời khắc này, kiếm mạng như mạng nhện kia, trong nháy mắt rơi xuống y.
Kiếm mang lóe lên rồi biến mất!
Sau một khắc, Từ Trấn thoát ra xa Lý Hạo, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, tiếp đấy chính là cười to: "Tiểu súc sinh nhà ngươi, thủ đoạn cao cường, lại dám âm ta!"
Mà Lý Hạo, cũng lùi về sau trong nháy mắt, có hơi thở dốc, lại bắt đầu dự trữ nuôi dưỡng kiếm thế.
Từ Trấn cười ha ha, có hơi sợ hãi.
Phía sau, lão nhân tóc trắng cùng trung niên, đều lòng còn sợ hãi, nhanh chong áp sát Từ Trấn, vừa nãy hù chết bọn hắn, cũng may Lý Hạo kiếm trông thì nguy hiểm, lại không có tính sát thương quá lớn.
Tiểu công gia không sao cả.
Nếu lại xảy ra chuyện thì tèo, Từ Phong vừa mới chết không lâu, Quang Minh Kiếm làm phản, ngũ đại tướng quân bị giết, nếu tiểu công gia lại xảy ra chuyện, Định Quốc Công phủ sẽ loạn.
Những người khác cũng liếc nhìn Từ Trấn.
Ngay từ đầu, cũng không để ý.
Thế nhưng nhanh chóng có người khẽ ồ một tiếng, Lâm Giang Tổng đốc nghiêng đầu liếc nhìn Từ Trấn, thời khắc này Từ Trấn vẫn cảm thấy may mắn, cũng đang giễu cợt, trào phúng Lý Hạo sấm to mưa nhỏ.
Vừa mới một kiếm kia, y cứ tưởng mình không thể nào né tránh đi, kết quả bỗng nhiên không sao cả.
Y không sao cả!
Nhưng thời khắc này, tiếng kêu kinh ngạc không ngừng vang lên, bên cạnh y, lão nhân tóc trắng ngay từ đầu còn không có để ý, sau đó lại là mặt tái như ếch nhái.
Từ Trấn lui ra phía sau, nhìn lão nhân, nao nao, đây là thái độ gì?
"Tiểu... tiểu công gia..."
Lão nhân lắp bắp, ánh mắt nhìn Từ Trấn đầy kinh hãi.
Trên mặt của Từ Trấn dần dần hiện ra từng đạo vết máu, cứ như mạng nhện, bắt đầu rạn nứt.
Từ Trấn cũng không cảm nhận được đau đớn, y chỉ cảm thấy trên mặt có chút ngứa... vươn tay gãi một cái, lần này gương mặt trong nháy mắt sụp đổ, mà tay của y, cũng trong nháy mắt rạn nứt.
Cứ như đồ sứ, trong nháy mắt xuất hiện vô số vết rách.
Từng khối huyết nhục, rơi xuống.
"Không... không thể nào..."
Từ Trấn luống cuống, làm sao có thể, rõ ràng không sao cả!
Trong nháy mắt này, cũng khiến mọi người khác đều chú ý.
Mà đúng lúc này, Lý Hạo lần nữa hiện ra, im hơi lặng tiếng, một kiếm bao phủ một vị siêu năng Húc Quang trung kỳ quay đầu nhìn, Hồng Nhất Đường cũng thừa cơ lần nữa bạo hống, một kiếm đâm ra, từ bỏ phòng thủ.
Những người khác còn đang nhìn Từ Trấn, thời khắc này Từ Trấn cứ như búp bê, trong nháy mắt rạn nứt, cả người trực tiếp biến thành ngàn vạn mảnh vỡ, rơi xuống trong biển.
Lão nhân tóc trắng cùng trung niên tráng hán, đều vô cùng hoảng sợ, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa!
Thời khắc này, thậm chí đều không còn lòng dạ để ý đến những người khác.
Mà đây cũng là cơ hội của Lý Hạo.
"Giết!"
Một kiếm chém ra, không còn mềm mại không có sức, mà là vô cùng mãnh liệt, trong nháy mắt nổ tung, ầm ầm nổ mạnh, cường giả Húc Quang trung kỳ kia vừa định trốn chạy, bỗng nhiên cảm giác bị vô số cành cây quấn quanh, nên phải dừng lại trong nháy mắt.
Mà trong nháy mắt này, đủ để đòi mạng của y.