Đại Ly vương thận trọng nói: “Mã tôn, ta cũng hiểu rõ! Thế nhưng… Lý Hạo kia có thể giết chết Thánh Nhân của Thần quốc, ta lo lắng nếu lại xung đột với hắn… sẽ xảy ra kết quả không thể nào lường trước được.”
“Đúng là đồ nhát gan sợ phiền phức!”
Mã tôn quát lớn, táo bạo mắng: “Chỉ là một vài võ sư hiện đại tu luyện mấy năm đến mấy chục năm mà thôi, cũng có thể khiến ngươi kiêng kỵ như thế hay sao?”
Đại Hoang vương thầm mắng mẹ nó…
Chỉ là một số võ sư hiện đại thôi sao?
Ta đã nói, đối phương giết rất nhiều thần linh, vả lại, đã giết nhiều người như vậy, cũng không để thiên địa khôi phục, có lẽ còn có những biến hóa khác, nếu không Đại Ly vương và Thủy Vân thái hậu những người có thể chấp chưởng một phương có thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy sao?
Bây giờ, tất cả đều đã thỏa hiệp.
Mà phía Hồng Trần, tình nguyện trả giá để đối phó hoang thú cũng không dám tìm Lý Hạo kia, chính diện xung đột với đối phương, Đại Hoang vương cho dù có là đồ đần cũng hiểu rõ một vài điểm mấu chốt trong đó, mặc dù Hồng Trần không nói.
Đại Hoang vương cũng bất đắc dĩ, chỉ đành nói: “Mã tôn, kẻ địch mà chúng ta đối diện, cũng không chỉ là một phía Lý Hạo! Là tộc hỗn độn, chúng ta đã đối nghịch với thiên ý, toàn bộ thiên địa Ngân Nguyệt đều nhằm vào chúng ta… không chỉ như vậy, cho dù là phía Hồng Trần, thực ra cũng hi vọng cướp đoạt thiên địa, mà không phải thiên địa hóa thành hỗn độn, cho dù bây giờ hợp tác cũng chỉ là tạm thời!”
Là vương giả, gã biết rõ những tình huống này.
Phải nói là biết rất rõ ràng, nhất là Hồng Trần đã biểu lộ ra ý muốn đối phó với hoang thú khiến gã càng thêm sợ hãi.
Nhưng gã không nói, tuy gã không nói cụ thể nhưng cũng biểu lộ ra một chút, không thể tin tưởng phía Hồng Trần.
Việc này không thể nói quá rõ ràng được.
Nếu không… dựa theo tính cách của hoang thú, dù là gã không đồng ý, đối phương chắc chắn cũng sẽ hoài nghi mình, đó chính là con đường chết!
Đại Hoang vương cảm thấy mệt mỏi, mà đối diện, hư ảnh có chút lạnh lùng: “Chính vì như vậy, chúng ta cần phải nhân lúc bọn họ chưa khôi phục, chưa thể xuất hiện giữa thiên địa, mà cướp lấy thiên địa, mà không phải chờ cho bọn họ khôi phục, ngươi hiểu chưa?”
Lời này thực ra cũng có chút đạo lý.
Giờ phút này không cướp đoạt thiên địa, về sau, có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa.
Hư ảnh lại nói: “Chỉ cần chúng ta xâm chiếm thiên địa, bọn hắn liền không thể khôi phục… thiên địa yếu ớt, hóa thành hỗn độn, chúng ta sẽ càng ngày càng mạnh, bọn hắn sẽ chỉ càng ngày càng suy yếu, ngươi cho rằng chúng ta sẽ một mực hợp tác với bọn họ hay sao? Bây giờ, ngăn cản ở trước mặt chúng ta, chỉ có một mình Lý Hạo, giải quyết xong phía Lý Hạo, thiên địa này, chắc chắn sẽ thuộc về hỗn độn!”
“Nhưng …”
“Không có nhưng nhị gì cả, đây là mệnh lệnh, là lệnh của tất cả thú tôn! Ngươi chỉ cần chấp hành!”
Nói xong, hư ảnh biến mất.
Đại Hoang vương ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt có chút khó coi.
Trước đó là tiến có thể công, lui có thể thủ, nhưng bây giờ… là tiến thoái lưỡng nan!
Một lát sau, ngoài cửa, nữ tướng áo bào trắng bước vào, nhìn về phái Đại Hoang vương, thấp giọng nói: “Phụ vương…”
“A Quân đến rồi sao…”
Đại Hoang vương có chút mỏi mệt, nữ tướng áo bào trắng nhíu mày: “Phụ vương đang phiền não vì chuyện ngũ phương hội đàm thất bại hay sao?”
“Không hoàn toàn là vậy.”
Nữ tướng gật đầu: “Phía Lý Hạo trong nháy mắt đánh tan Thần quốc, hoàn toàn chính xác là ngoài dự liệu, nhưng… Thần quốc còn chưa triệt để hủy diệt, Nguyệt thần đã trốn mất, có lẽ còn có thể liên hệ, mà Đại Ly cũng chỉ là lui binh, cũng không phải là chiến bại, phụ vương chúng ta có hoang thú làm hậu thuẫn, cũng không phải là không có chút cơ hội nào…”
Đại Hoang vương nhìn thoáng qua nàng, hồi lâu, bỗng nhiên truyền âm nói: “Nếu như Đại Hoang xuất hiện biến cố, con hãy nhanh chóng bỏ trốn…”
Bỏ trốn, đi đâu đây?
Gã rơi vào trầm tư, mà nữ tướng cũng giật nảy mình, có chút chấn động.
Biến cố sao?
Đại Hoang vương nhìn thoáng qua nữ nhi mình, trong lòng suy tư một chút, lại nghĩ đến điều gì đó, truyền âm nói: “Đại Hoang biến thiên địa thành hỗn độn, lấy hỗn độn xâm lấn Ngân Nguyệt, lấy hỗn độn chi ý ngăn cản thiên ý! Tôn giả hoang thú, ai nấy đều có tâm tư riêng, đều không lệ thuộc vào nhau, mà hỗn độn chi ý chỉ có thể nắm giữ bởi tay một người hoặc là một thú mà thôi… không phá hủy hỗn độn chi ý, thì hỗn độn không thể phá được!”
“Muốn hủy diệt hỗn độn, nhất định phải tiêu diệt hỗn độn chi ý! A Quân, ngươi nhớ kĩ một việc, hỗn độn không diệt, thiên địa sẽ không yên, mà thiên địa không yên, lần thứ hai khôi phục sẽ rất khó giáng lâm…”
Quân công chúa nghe xong có chút nghi hoặc, khẽ nhíu mày.
Đại Hoang vương lại ấn ấn tay, ngăn cản nàng dò hỏi, tiếp tục truyền âm nói: “Tôn giả hoang thú rất nhiều, không cách nào đạt thành nhất trí, hạch tâm mấu chốt chính là hỗn độn chi ý, là tồn tại tương đương với thiên ý, thực ra vẫn luôn ở chỗ của ngươi.”
Trong lòng Quân công chúa khẽ động, ở chỗ ta sao?
“Con ngựa trắng mà ngươi cưỡi… kỳ thực không phải là hoang thú chân chính, mà là hoang thú do hỗn độn chi thạch hóa thành, mà hỗn độn chi ý nằm ngay trong đó, việc này ngoại trừ tôn giả hoang thú, chỉ có ta biết được!”
“Bọn nó vốn dĩ không nói cho ta biết, nhưng ta chấp chưởng Đại Hoang nhiều năm, cũng không phải kẻ ngu ngốc… mỗi một lần chiến tranh bộc phát, bọn nó đều hi vọng ngươi có thể cưỡi bạch mã đạp lên tứ phương, chính là để hỗn độn chi ý đi đầu một bước, xâm nhập thiên địa!”